Monday, January 6, 2025

VHNT - Bài thơ MÙA ĐỢI

Bài thơ Mùa Đợi của tác giả Lê Hương là một bản hòa ca đầy cảm xúc về tình yêu, sự chờ mong và nỗi nhớ. Với lời thơ mộc mạc, sâu lắng, Lê Hương đã khéo léo vẽ nên khung cảnh giao mùa đầy sắc màu, từ hoa xoan tím, bằng lăng đến những cơn mưa bụi lất phất của tháng Giêng. Trong bối cảnh ấy, hình ảnh người con gái đợi chờ người mình yêu trở về trở nên thật day dứt và đẹp đẽ. Nỗi nhớ không chỉ dừng lại ở khoảng cách mà còn là sự lo lắng, quan tâm giản dị, chân thành. Qua Mùa Đợi, Lê Hương đã mang đến cho độc giả cảm giác bâng khuâng về những điều nhỏ bé nhưng ý nghĩa trong tình yêu, khiến mỗi câu chữ như rung lên trong lòng người đọc.

Bây giờ, hãy cùng tác giả Lê Hương bước vào Mùa Đợi, nơi tình yêu hòa quyện cùng sắc màu giao mùa. Những câu thơ dịu dàng nhưng sâu lắng dẫn lối ta đến miền ký ức, nơi nỗi nhớ và sự chờ mong trở thành bản tình ca không lời.


Cuối tháng giêng anh hứa sẽ về thăm...
Hoa xoan tím, bằng lăng chưa kịp nở
Mưa bụi vương, những chiều nghe gió trở
Rét nàng Bân về gõ cửa bên thềm !

Bài thơ Mùa Đợi mở đầu bằng khung cảnh tháng Giêng se lạnh, nơi những hứa hẹn và chờ mong đan xen giữa thời khắc giao mùa. Hình ảnh hoa xoan tím, bằng lăng chưa kịp nở cùng cơn mưa bụi và rét nàng Bân gõ cửa đã vẽ nên một bức tranh thiên nhiên đầy cảm xúc. Trong bối cảnh ấy, nỗi nhớ và sự mong chờ hiện lên dịu dàng nhưng sâu sắc, gợi nhắc về một tình yêu mộc mạc mà chân thành. Mùa Đợi là lời tâm tình ngọt ngào, chạm đến trái tim người đọc qua từng câu chữ giản dị nhưng thấm đẫm cảm xúc.

Khoảng trời riêng, ở nơi đó có anh...
Khúc giao mùa vẫn mong manh, lạc lõng
Tháng giêng xưa, chờ anh trong hy vọng...
Ngẩn ngơ buồn, giữa hai nẻo xa xăm !

Những câu thơ tiếp nối trong Mùa Đợi đưa ta vào một thế giới nội tâm sâu lắng, nơi khoảng trời riêng của nhân vật trữ tình tràn ngập hình bóng người thương. Khúc giao mùa mong manh, lạc lõng như tâm trạng người con gái, vừa hy vọng, vừa ngẩn ngơ buồn giữa hai nẻo xa xăm. Tháng Giêng không chỉ là thời khắc của thiên nhiên mà còn là dấu mốc của nỗi nhớ, của sự chờ mong. Từng lời thơ như nhịp đập trái tim, lặng lẽ nhưng mạnh mẽ, khơi gợi những rung động khó quên trong lòng người đọc.

Nơi quê xa, cơn rét có hỏi thăm
Hãy mặc ấm, đừng phong phanh anh nhé
Là đàn ông, hay coi thường sức khỏe
Lỡ ốm rồi, em có thể thăm không ?

Trong đoạn thơ này, nỗi nhớ thương chuyển thành sự quan tâm nhẹ nhàng nhưng đầy sâu sắc. Ở nơi quê xa, cơn rét lạnh không chỉ là hình ảnh của thiên nhiên mà còn là ẩn dụ cho sự lo lắng, gửi gắm lời dặn dò thân thương. "Hãy mặc ấm, đừng phong phanh anh nhé" là lời nhắn nhủ gần gũi, chân thật, như một cái ôm từ xa. Đặc biệt, câu hỏi "Lỡ ốm rồi, em có thể thăm không?" vừa mang nét hóm hỉnh, vừa chất chứa mong mỏi được gần gũi, thể hiện rõ nét tình cảm chân thành và sâu đậm của nhân vật trữ tình.

Tháng giêng này, em vẫn cứ đợi trông...
Anh sẽ về khi sắc hồng phượng nở...
Mùa xoan tím rụng rơi đi quá nửa...
Con phố buồn, lần nữa bước đơn côi !

Đoạn thơ khép lại với nỗi buồn day dứt của sự chờ đợi trong tháng Giêng, nơi hy vọng mong manh hòa cùng những mùa hoa phai tàn. Hình ảnh "sắc hồng phượng nở" trở thành mốc thời gian đầy xa vời, trong khi "mùa xoan tím rụng rơi đi quá nửa" là dấu hiệu của sự chậm trễ và phôi pha. Trên con phố buồn, bước chân đơn côi của nhân vật trữ tình như in đậm nỗi nhớ thương, sự lặng lẽ của trái tim đang khắc khoải đợi chờ. Từng lời thơ như những tiếng thở dài, gợi lên cảm giác vừa tiếc nuối, vừa chua xót trong lòng người đọc.

Bài thơ Mùa Đợi khép lại với một nỗi buồn man mác nhưng vẫn chan chứa tình yêu và hy vọng. Lê Hương đã dùng những hình ảnh thiên nhiên bình dị, kết hợp với lời thơ nhẹ nhàng, sâu lắng để truyền tải nỗi lòng của người con gái đang yêu. Sự chờ đợi trong bài thơ không chỉ là khát vọng đoàn tụ mà còn là biểu tượng cho tình cảm chân thành, kiên nhẫn và thuần khiết. Qua đó, tác giả đã khơi gợi những xúc cảm gần gũi trong mỗi người, để ta cảm nhận rằng tình yêu, dù có phôi pha hay xa cách, vẫn luôn là điều đáng trân quý.

Xin chân thành cảm ơn tác giả Lê Hương đã gửi gắm những tâm tình sâu lắng qua bài thơ Mùa Đợi. Những câu chữ giản dị nhưng đầy cảm xúc đã chạm đến trái tim người đọc, mang lại sự đồng cảm và những rung động khó quên. Bài thơ không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật mà còn là món quà tinh thần ý nghĩa, gợi nhắc về giá trị của tình yêu, sự chờ mong và niềm hy vọng. Một lần nữa, xin cảm ơn tác giả vì đã tạo nên một tác phẩm đẹp, đầy chất thơ và cảm xúc!

MÙA ĐỢI

Cuối tháng giêng anh hứa sẽ về thăm...
Hoa xoan tím, bằng lăng chưa kịp nở
Mưa bụi vương, những chiều nghe gió trở
Rét nàng Bân về gõ cửa bên thềm !

Khoảng trời riêng, ở nơi đó có anh...
Khúc giao mùa vẫn mong manh, lạc lõng
Tháng giêng xưa, chờ anh trong hy vọng...
Ngẩn ngơ buồn, giữa hai nẻo xa xăm !

Nơi quê xa, cơn rét có hỏi thăm
Hãy mặc ấm, đừng phong phanh anh nhé
Là đàn ông, hay coi thường sức khỏe
Lỡ ốm rồi, em có thể thăm không ?

Tháng giêng này, em vẫn cứ đợi trông...
Anh sẽ về khi sắc hồng phượng nở...
Mùa xoan tím rụng rơi đi quá nửa...
Con phố buồn, lần nữa bước đơn côi !

Lê Hương 4/2

No comments:

Post a Comment