Thursday, January 9, 2025

VHNT - bài thơ TÌNH THƠ


Thơ tình cũng chỉ là thơ
Mà tôi lại cứ thẫn thờ vậy sao?
Phải chăng tình quá ngọt ngào...
Để rồi thơ thẩn đi vào đi ra...
* * *
Từ nay thôi kệ người ta
Thơ tình cứ viết mặn mà gửi đi
Dẫu không địa chỉ khắc ghi
Gửi đi , ai nhận thôi thì kệ thôi...
Để rồi , tim đỡ nhớ mong
Ra vào khắc khoải ,tim ghì nỗi đau...

Biết là chẳng được gần nhau
Nhưng thôi như thế chẳng đau , chẳng buồn...
Mong thơ có cánh đi tìm
Bay về nơi ấy cho mình gặp ta...

Xa nhau chỉ biết gửi câu
Thương nhiều và nhớ chứ đâu như gần...
Tình thơ đâu biết ái ân
Cũng sầu, cũng nhớ, xa nhau lại buồn..!
Ước gì ! Thơ là cánh chim...
Líu lo ca hát...ngồi bên tự tình...
Khỏa đi ...ngần ấy tháng năm...
Đợi chờ...nhung nhớ...nhớ nhung bao giờ...
Thơ tình vẫn chỉ là thơ
Kẻ say ...người nhớ...bâng khuâng ...đợi chờ...!!!
Lê Hương 10/1

Bài thơ TÌNH THƠ của tác giả Lê Hương là một bức tranh tinh tế về tâm trạng của người đang yêu, nơi những dòng cảm xúc giao thoa giữa ngọt ngào và trăn trở, giữa hy vọng và lặng lẽ buông tay. Tựa như một giai điệu trầm bổng, bài thơ mang đến cho người đọc một không gian đầy ắp những nỗi niềm yêu thương, được thể hiện qua lời thơ dung dị nhưng sâu lắng.

Mở đầu bài thơ, tác giả đặt một câu hỏi vừa như ngây thơ, vừa như trăn trở:
"Thơ tình cũng chỉ là thơ
Mà tôi lại cứ thẩn thờ vậy sao?"

Hai câu thơ này gợi lên hình ảnh của một trái tim đang "lỡ nhịp", bị tình yêu chi phối mà không thể cưỡng lại. Có lẽ tình yêu, dù chỉ hiện diện qua những dòng thơ, đã làm tâm hồn trở nên mộng mơ và bất định. Tác giả không cố gắng tìm câu trả lời, chỉ khơi gợi sự đồng cảm từ người đọc. Từ đó, bài thơ nhẹ nhàng dẫn dắt chúng ta vào một dòng chảy cảm xúc chân thành.

Phần tiếp theo của bài thơ là một sự chuyển mình nhẹ nhàng từ trạng thái bối rối sang quyết định:
"Từ nay thôi kệ người ta
Thơ tình cứ viết mặn mà gửi đi..."

Có thể thấy ở đây, tác giả bộc lộ một sự buông bỏ, một thái độ nhẹ nhàng đối diện với thực tại. Dù tình yêu không còn chốn đến, nhưng tác giả vẫn chọn cách "gửi đi" những cảm xúc của mình qua thơ. Đây không chỉ là sự giải tỏa nỗi niềm mà còn là cách để gìn giữ những rung động chân thật nhất. Hành động này, tuy mang chút dư vị chua xót, lại khiến người đọc cảm nhận được sự mạnh mẽ trong tâm hồn tác giả.

Những câu thơ tiếp theo mở ra nỗi nhớ mong day dứt, được diễn đạt qua hình ảnh:
"Để rồi, tim đỡ nhớ mong
Ra vào khắc khoải, tim ghì nỗi đau..."

Tác giả không né tránh nỗi đau, cũng không phủ nhận cảm giác khắc khoải. Thay vào đó, nỗi nhớ được diễn đạt như một phần tất yếu của tình yêu, một dấu hiệu rằng trái tim vẫn đang sống động và tràn đầy cảm xúc.

Điểm nổi bật của bài thơ chính là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa hiện thực và ước vọng. Những khát khao thầm lặng của tác giả được thể hiện qua hình ảnh thơ đầy mơ mộng:
"Ước gì! Thơ là cánh chim
Líu lo ca hát…ngồi bên tự tình..."

Hình ảnh thơ "cánh chim" mang ý nghĩa tự do và vượt thoát, như một ẩn dụ về mong muốn được gắn kết, được sẻ chia cùng người mình yêu thương. Nhưng đồng thời, tác giả cũng thừa nhận sự bất khả thi của ước mơ này, để rồi tự an ủi bằng chính những dòng thơ mình viết.

Bài thơ khép lại trong một vòng tròn cảm xúc, trở về với sự lặng lẽ của tình yêu đơn phương:
"Thơ tình vẫn chỉ là thơ
Kẻ say…người nhớ…bâng khuâng…đợi chờ…!!!"

Những dấu ba chấm đầy dư âm, để lại khoảng trống cho người đọc tự chiêm nghiệm và cảm nhận. Có lẽ, tình yêu trong thơ không cần phải chạm đến thực tế, bởi chính sự "đợi chờ" và "bâng khuâng" đã làm nên vẻ đẹp của nó.

Nhìn chung, bài thơ TÌNH THƠ không chỉ là lời giãi bày cảm xúc của riêng tác giả mà còn như một tấm gương phản chiếu tâm trạng của nhiều người. Từ Thức nhận thấy rằng, Lê Hương đã thành công trong việc dùng lời thơ để khơi gợi những cảm xúc chân thật nhất của con tim. Bài thơ có sự dung dị, mộc mạc nhưng lại rất sâu sắc, đủ sức chạm đến những góc khuất trong lòng người đọc.

TÌNH THƠ, đúng như tựa đề, là một khúc ca của trái tim, nơi tình yêu được cất lên qua những vần thơ dịu dàng và đầy luyến tiếc. Đây là một bài thơ đẹp, vừa giàu cảm xúc, vừa sâu sắc trong cách biểu đạt, khiến người đọc không khỏi bâng khuâng và đồng cảm.


No comments:

Post a Comment