Bài thơ "Khi Buồn Tôi Sẽ Viết Thơ" của tác giả Lê Hương là một bản tình ca buồn, đượm vẻ lặng lẽ và cô đơn. Với ngôn từ mộc mạc nhưng giàu cảm xúc, bài thơ khắc họa nỗi lòng một người phụ nữ đang chênh vênh trong nỗi nhớ, chơi vơi giữa khoảng trống vắng bóng người thương.
Điểm đặc biệt trong thơ Lê Hương là khả năng truyền tải nỗi buồn thành lời thơ nhẹ nhàng nhưng sâu lắng. Qua đó, tác giả không chỉ diễn tả nỗi lòng của chính mình mà còn chạm đến những xúc cảm sâu thẳm trong lòng người đọc, khiến bài thơ trở thành một lời tự sự đầy chân thành và lay động.
Ngày không anh, sao ngày dài đến thế...?
Nắng chẳng hồng, mây ủ rũ tái tê.
Phố đơn côi, buồn níu bước chân về,
Dáng liêu xiêu khi hoàng hôn ngả bóng.
Trong những dòng thơ đầu tiên, tác giả Lê Hương vẽ nên một bức tranh u buồn đầy cảm xúc. Không có anh, thời gian dường như chậm lại, kéo dài lê thê, khiến mọi thứ xung quanh trở nên ảm đạm. Nắng mất đi vẻ rực rỡ, mây cũng như mang nặng nỗi lòng tái tê. Phố xá trở nên vắng lặng, sự cô đơn như níu bước chân, tạo nên dáng vẻ liêu xiêu giữa ánh hoàng hôn tàn lụi. Những hình ảnh thơ không chỉ diễn tả nỗi nhớ thương sâu sắc, mà còn khơi gợi sự đồng cảm mạnh mẽ trong lòng người đọc, khiến mỗi câu thơ đều trở nên sống động và ám ảnh.
Vắng anh rồi, em mộng mị nhớ mong,
Thèm tiếng yêu, môi khô càng chát đắng.
Thèm hơi ấm, khi đêm đông thức trắng,
Mỗi đêm dài, tô vẽ giữa lặng thinh.
Trong khổ thơ này, tác giả Lê Hương diễn tả nỗi cô đơn và khát khao cháy bỏng khi người yêu vắng bóng. Nỗi nhớ mong len lỏi vào từng giấc mơ, khiến em chìm đắm trong mộng mị, nhưng lại là những mộng mơ buồn tê tái. Từng câu thơ mang cảm giác trống trải, với "môi khô chát đắng" và "thèm tiếng yêu" đầy khắc khoải. Đêm đông lạnh giá càng làm nỗi cô độc thêm đậm nét, khi hơi ấm quen thuộc giờ đây chỉ là ký ức. Trong sự im lặng kéo dài, em tự mình tô vẽ lại những hình ảnh đã qua, như một cách níu giữ chút hơi thở của tình yêu. Khổ thơ đầy cảm xúc, chân thực và sâu lắng, chạm đến lòng người.
Vắng bóng anh, em đơn chiếc một mình,
Chiều hoang hoải, lòng đong đầy thương nhớ.
Cây trước ngõ cũng nặng lòng trăn trở,
Ngọn gió về chẳng nói hộ lời yêu.
Khổ thơ này khắc họa nỗi cô đơn sâu sắc khi vắng bóng người thương. Tác giả dùng từ ngữ nhẹ nhàng nhưng đầy ám ảnh để diễn tả sự đơn chiếc và tâm trạng hoang hoải của nhân vật trữ tình. Chiều buông, không gian tĩnh lặng trở thành bạn đồng hành với nỗi nhớ, khiến lòng càng thêm nặng trĩu. Hình ảnh "cây trước ngõ nặng lòng trăn trở" vừa bình dị vừa gợi cảm, như thể cả thiên nhiên cũng đồng cảm với nỗi buồn này. Ngọn gió qua ngõ, tưởng như sẽ mang lời yêu xa xôi đến gần, nhưng lại vô tình, chỉ làm tăng thêm sự lặng thinh và khát khao.
Xa anh rồi, phố cũng vắng đìu hiu,
Hàng ghế đá chẳng ai ngồi tâm sự.
Xa anh rồi, em chẳng thiết làm thơ,
Nghe thấm lạnh cả chân trời sắc tím.
Khổ thơ mang đến một nỗi buồn mênh mang khi không còn anh bên cạnh. Tác giả vẽ nên khung cảnh phố vắng đìu hiu, hàng ghế đá vốn là nơi lưu giữ những kỷ niệm giờ đây trở nên lạnh lẽo, trống trải. Mọi thứ dường như mất đi ý nghĩa, ngay cả niềm đam mê sáng tác cũng lụi tàn khi thiếu vắng người thương. Hình ảnh "chân trời sắc tím" không chỉ gợi lên một buổi hoàng hôn u buồn mà còn là biểu tượng cho sự mất mát, thấm lạnh cả không gian lẫn tâm hồn. Với ngôn ngữ tinh tế, khổ thơ khéo léo truyền tải nỗi cô đơn và hụt hẫng, chạm đến những cảm xúc sâu kín nhất trong lòng người đọc.
Anh ở đâu? Tiếng lòng em chết lịm,
Chút ân tình, về đi... hỡi người thương!
Hai câu thơ cuối là lời gọi tha thiết, vang lên từ tận sâu trái tim cô đơn của người phụ nữ đang chờ đợi. "Anh ở đâu?" là câu hỏi tràn đầy nỗi khắc khoải, như tiếng lòng đang dần lịm tắt vì nhớ thương. Tình cảm đong đầy được gói gọn trong lời khẩn cầu "về đi... hỡi người thương!", vừa dịu dàng, vừa khắc sâu sự cô đơn và mong ngóng. Một kết thúc gợi cảm xúc mạnh mẽ và lắng đọng.
Bài thơ "Khi Buồn Tôi Sẽ Viết Thơ" của Lê Hương là một bản giao hưởng cảm xúc, nơi nỗi nhớ và cô đơn hòa quyện thành những vần thơ sâu lắng. Từng câu chữ khắc họa rõ nét sự chờ đợi, khát khao và những dư âm của một tình yêu còn day dứt. Với ngôn từ tinh tế và giàu cảm xúc, tác giả đã truyền tải trọn vẹn nỗi lòng của nhân vật trữ tình, chạm đến những rung động sâu kín nhất trong lòng người đọc. Đây không chỉ là một bài thơ buồn, mà còn là lời nhắc về giá trị của tình yêu và những xúc cảm chân thật trong cuộc sống.
Xin gửi lời cảm ơn chân thành đến tác giả Lê Hương vì đã mang đến một bài thơ sâu lắng và đầy cảm xúc. "Khi Buồn Tôi Sẽ Viết Thơ" không chỉ là tiếng lòng của một trái tim đang nhớ mong, mà còn là món quà tinh thần quý giá dành cho những ai từng trải qua những nỗi niềm tương tự. Từng câu thơ như dòng chảy cảm xúc chân thật, chạm đến tâm hồn người đọc, khiến ta thêm trân trọng tình yêu và những khoảnh khắc yêu thương trong cuộc đời. Cảm ơn tác giả vì sự đồng điệu này!
Khi Buồn Tôi Sẽ Viết Thơ - tác giả Lê Hương
Ngày không anh, sao ngày dài đến thế...?
Nắng chẳng hồng, mây ủ rũ tái tê.
Phố đơn côi, buồn níu bước chân về,
Dáng liêu xiêu khi hoàng hôn ngả bóng.
Vắng anh rồi, em mộng mị nhớ mong,
Thèm tiếng yêu, môi khô càng chát đắng.
Thèm hơi ấm, khi đêm đông thức trắng,
Mỗi đêm dài, tô vẽ giữa lặng thinh.
Vắng bóng anh, em đơn chiếc một mình,
Chiều hoang hoải, lòng đong đầy thương nhớ.
Cây trước ngõ cũng nặng lòng trăn trở,
Ngọn gió về chẳng nói hộ lời yêu.
Xa anh rồi, phố cũng vắng đìu hiu,
Hàng ghế đá chẳng ai ngồi tâm sự.
Xa anh rồi, em chẳng thiết làm thơ,
Nghe thấm lạnh cả chân trời sắc tím.
Anh ở đâu? Tiếng lòng em chết lịm,
Chút ân tình, về đi... hỡi người thương!
No comments:
Post a Comment