Sunday, February 2, 2025

CÓ KHI NÀO

Tác giả: Từ Thức

Có những buổi chiều, gió lặng lẽ lùa qua ô cửa nhỏ, mang theo chút se lạnh của hoàng hôn. Em đứng đó, tựa nhẹ vào khung cửa, mắt dõi xa xăm về một khoảng trời vô định. Lòng em bâng khuâng, có chút gì đó như nhớ, như mong, như chờ đợi một điều gì đã xa...

Có khi nào em tự hỏi, liệu người có về không? Những bước chân vội vã ngoài phố, những chiếc lá rơi nhẹ trên vỉa hè, tất cả như xoay vòng theo thời gian. Nhưng sao trong lòng em, thời gian dường như ngừng lại ở một khoảnh khắc nào đó của quá khứ?

Những ký ức cũ ùa về, tiếng cười, lời nói, ánh mắt ai từng nhìn em ngày ấy. Mọi thứ vẫn còn vẹn nguyên, nhưng bóng dáng người đã khuất dần theo năm tháng. Có khi nào em tựa cửa ngóng trông, mà biết rằng điều mình đợi chờ mãi mãi chẳng thể quay về?

Nhưng rồi em lại mỉm cười, bởi dù thế nào đi nữa, những hoài niệm vẫn là điều đẹp nhất trong lòng em...

Có khi nào em tựa cửa ngóng trông,
Mong dáng ai về giữa chiều gió lộng?
Tim khắc khoải gọi tên người trong mộng,
Bóng hoàng hôn rơi trên lối cỏ tàn.

Có khi nào em ngồi lặng thở than,
Nghe ký ức ùa về trong thổn thức?
Hồn xao xác giữa yêu thương rạo rực,
Giọt lệ rơi trên dòng nhớ hôm qua.

Có khi nào em lặng ngắm trời xa,
Từng áng mây trôi hững hờ, lặng lẽ?
Chờ một người, mong một lần mạnh mẽ,
Như lòng em một khoảng trống đan xen.

Có khi nào em thấy bước chân quen,
Giữa dòng đời vô tình mà xa lạ?
Tim vỡ vụn như chiều rơi nghiêng ngả,
Người ấy đến nhưng chẳng phải cạnh em.

Có khi nào em nhặt lá thu xem,
Nâng trên tay một chút gì hoài niệm?
Như tình xưa ai lặng thầm đánh chiếm,
Gió vô tâm cuốn lá úa đau thêm.

Có khi nào em mộng mị trong đêm,
Gọi tên ai bằng những lời thổn thức?
Giờ chơ vơ giữa phố đông bất lực,
Bờ vai ai từng dìu bước em quên.

Có khi nào em thử nhắc một tên,
Bỏ sau lưng những đoạn tình dang dở?
Đành giữ lại như mùa thu úa vỡ,
Nhưng tim đau chẳng thể nói ê chề.

Có khi nào em vẫn giữ câu thề,
Mà người xưa chẳng một lần nhớ đến?
Để em đứng giữa muôn trùng cảm mến,
Bóng thời gian cứ lặng lẽ lê thê.

Có khi nào em thả những câu thề,
Về nơi ấy, chốn xưa đầy nắng ấm?
Chỉ là gió qua mùa đông lạnh lắm,
Bàn tay ai đã từng nắm hôm xưa.

Có khi nào em hờ hững nhìn mưa,
Thấy lòng mình như giọt rơi nghiêng ngả?
Cứ mong hoài nhưng chẳng hề gục ngã,
Yêu một người như sương khói nhạt phai.

Có khi nào em nhớ một bờ vai,
Một giọng nói làm lòng em run rẩy?
Nhưng yêu thương vẫn dệt đầy trang giấy,
Dẫu tháng năm chẳng thể bước quay đi.

Có khi nào em mỉm cười điều chi,
Mà trong tim muộn phiền luôn câm nín?
Dù thời gian cố xoa mờ che kín,
Bởi có những nỗi đau chẳng thể quên.

Có khi nào em nhận ra chính em,
Vẫn đợi chờ dù biết là vô vọng?
Mà vẫn cứ âm thầm theo gió lộng,
Giấc mộng xưa như chiếc lá mong manh.


No comments:

Post a Comment