Sunday, February 2, 2025

EM BÂY GIỜ...

Em bây giờ có da diết nhớ anh không? Khi hoàng hôn buông trên phố, khi cơn gió lướt qua vai mang theo chút lạnh của mùa cũ, có khi nào em bất giác khẽ thở dài, lòng chùng xuống vì một nỗi nhớ không tên?

Anh không biết nữa… Nhưng anh thì nhớ. Nhớ những câu chuyện chưa kể hết, những giấc mơ dang dở, những lần lặng im mà chỉ cần nhìn nhau cũng đủ hiểu. Nhớ ánh mắt em khi trời vào thu, nhớ giọng nói em dịu dàng như bản nhạc giữa ngày chênh vênh.

Thời gian trôi qua, người ta có thể quên đi những gì đã cũ, nhưng nỗi nhớ thì không. Nó chỉ nép vào một góc nào đó trong tâm hồn, chờ một khoảnh khắc chạm vào để bừng lên da diết.

Nếu một ngày, giữa dòng đời hối hả, em bỗng nhớ đến anh, hãy cứ nhớ. Vì đâu đó, anh vẫn nhớ em như ngày đầu… một nỗi nhớ dịu dàng nhưng chẳng bao giờ phai nhạt.

Em bây giờ có da diết nhớ anh,
Gió ngoài hiên vẫn vô tình thổi nhẹ,
Lá rơi xuống như lời yêu rất khẽ,
Mà tháng năm đâu thể giữ trong lòng.

Em bây giờ có thổn thức nhớ mong,
Bước chân ai đã xa dần lối cũ,
Bóng người xưa như trăng vàng ấp ủ,
Lại xa dần theo năm tháng mong manh.

Em bây giờ có mơ giấc trời xanh,
Nơi đôi ta từng bên nhau ngày cũ,
Những dịu dàng giờ chỉ còn ấp ủ,
Trong giấc mơ chẳng thể hóa thành đời.

Em bây giờ có còn tiếc một thời,
Khi tay nắm, khi tim mình run rẩy,
Hẹn thề xưa, em còn đâu nhớ đấy?
Mà bây giờ lặng lẽ giấu vào tim.

Em bây giờ có hoài vọng đi tìm,
Từng giấc mộng ẩn sâu trong ký ức,
Một lời thương chẳng bao giờ nói thực,
Mà suốt đời vẫn chẳng thể nào quên.

Em bây giờ có giấu những ưu phiền,
Mỗi đêm xuống, nghe lòng đau như thế,
Cơn mưa nhỏ ngoài trời rơi rất nhẹ,
Mà trong lòng bão tố cuộn dâng lên.

Em bây giờ có lạc giữa buồn tênh,
Mắt vô định dõi theo màu quá khứ,
Gió vẫn thổi qua từng con phố cũ,
Mà dáng người năm ấy chẳng còn đây.

Em bây giờ có còn nhớ những ngày,
Tay trong tay cùng bước trên đường nhỏ?
Trời vào thu lá vàng rơi trước ngõ,
Mà chúng mình đâu còn nắm tay nhau.

Em bây giờ có giấu giọt lệ sầu,
Khi vô tình nghe bài ca xưa ấy?
Từng giai điệu như lòng em run rẩy,
Mà nỗi buồn cứ thế chẳng hề vơi.

Em bây giờ có mỏi mệt chơi vơi,
Khi nhận ra tất cả là dĩ vãng?
Những yêu thương chẳng còn gì để sáng,
Một mối tình hoang hoải ở tim em.

Em bây giờ có còn tiếc một đêm,
Khi hai đứa kể nhau nghe mộng ước?
Giờ mỗi đứa một con đường phía trước,
Mà bóng hình chẳng thể xóa trong tim.

Em bây giờ có quên được hay tìm,
Chút dư hương còn vương trên ngọn gió?
Dẫu nhân duyên nhưng chẳng bao giờ có,
Anh vẫn là một ký ức vẹn nguyên.

Em bây giờ có da diết nhớ anh?
Một câu hỏi giữa muôn trùng thương nhớ,
Dù tháng năm có dài bao cách trở,
Lòng anh còn một khoảng lặng cho em...


No comments:

Post a Comment