Sunday, February 23, 2025

EM NHỐT ANH

Em nhốt anh vào ngực trái của em, nơi từng nhịp tim đều đặn vang lên những dư âm của một tình yêu không tuổi. Anh là ngọn nắng ấm áp giữa ngày đông lạnh giá, là bản tình ca vang vọng giữa không gian tĩnh lặng. Em giữ anh ở đó, trong từng nhịp thở, trong từng dòng cảm xúc miên man, chẳng muốn để anh lạc mất giữa đời vội vã.

Em nhốt anh vào những giấc mơ êm, nơi chỉ có chúng ta và những tháng ngày bình yên không gió bão. Ở đó, anh vẫn là người nắm tay em đi qua những con đường cũ, vẫn dịu dàng gọi tên em như ngày nào. Giữa thế gian đầy rẫy những đổi thay, em chỉ muốn giữ lại những điều vẹn nguyên nhất, để dù có xa, lòng vẫn trọn vẹn niềm thương.

Em nhốt anh vào trang thơ đầy tên, từng con chữ dịu dàng vẽ lên bóng dáng anh trong ký ức. Những câu chuyện một thời vẫn còn trong sáng, vẫn mang màu yêu thương chẳng phai mờ. Em viết về anh, về những ngày tháng đã qua, về những điều chưa kịp nói, để lòng em mãi giữ một người – dù chỉ là trong những giấc mộng dài.

Em nhốt anh trong đôi mắt môi cười, nơi chẳng cần lời thề hứa nhưng lòng vẫn đủ hiểu. Anh vẫn đó, trong những ngày hoài niệm, trong những buổi chiều gió lùa lạnh đôi bờ vai. Nhưng tựa như hôm ấy, anh xa dần, để lại khoảng trống không thể lấp đầy.

Em nhốt anh vào cả một trời yêu, dù nhớ hay quên, dù còn hay mất, điều ấy cũng chẳng quan trọng nữa. Bởi trong tim em, anh mãi là điều đẹp nhất – một người em từng yêu, từng giữ, và dù đã buông tay, vẫn luôn là một phần không thể xóa nhòa trong trái tim này.


Em nhốt anh vào ngực trái của em,
Cho tim đập mãi những nhịp lưu luyến.
Dẫu dâu bể, đời trăm ngàn biến chuyển,
Anh vẫn là nắng ấm sưởi ngày đêm.

Em nhốt anh vào những giấc mơ êm,
Nơi bình yên chẳng sợ đời toan tính.
Tay trong tay giữ nghĩa tình tương kính,
Gió ngoài kia thôi chẳng còn thiết tha.

Em nhốt anh trong những bản tình ca,
Mỗi câu hát vọng hồn em tha thiết.
Giai điệu ngân vọng vang điều bất diệt,
Anh có nghe chăng nhịp đập tim mềm?

Em nhốt anh vào vạt nắng mai êm,
Nơi trời cao dịu dàng màu xanh thắm.
Để dù xa, lòng vẫn hoài say đắm,
Tình em đó, vẫn chẳng phai, chẳng rời.

Em nhốt anh trong những chiều mưa rơi,
Gió mơn man kể chuyện tình vẫn tết.
Dẫu cho năm tháng in hằn dấu vết,
Tình em đó, mãi mãi sẽ không quên.

Em nhốt anh vào trang thơ đầy tên,
Từng con chữ thân quen in hình dáng.
Những câu chuyện một thời còn trong sáng,
Riêng lòng em chỉ giữ mãi một người.

Em nhốt anh trong đôi mắt môi cười,
Dẫu chẳng nói nhưng lòng em luôn hiểu.
Anh vẫn đó, trong giấc mộng không thiếu,
Chỉ là chăng cạu nguyện lời ước mong.

Em nhốt anh vào những buổi chiều đông,
Gió lùa qua vai lạnh đôi bờ nhớ.
Tựa hôm ấy xa dần làn hơi thở,
Tim chợt đau, lòng cũng xót xa nhiều.

Em nhốt anh tím cả một trời yêu,
Nhớ hay quên, chẳng còn quan trọng nữa.
Bởi trong tim, đâu cần lời thề hứa,
Anh vẫn là điều đẹp nhất đời em.

Em nhốt anh vào ngực trái của em,
Để yêu thương mãi vẹn nguyên như thế.
Dẫu trải qua bao thăng trầm dâu bể,
Lòng em vẫn giữ một người – là anh.


No comments:

Post a Comment