Sunday, February 9, 2025

Em Vẫn Thế

Tác giả: Từ Thức

Thời gian như dòng chảy vô tình cuốn đi bao điều xưa cũ, nhưng có những nét đẹp vẫn trường tồn cùng nguyệt niên. Em vẫn thế, vẫn thanh tao, vẫn nhu hòa như thuở ban sơ. Giữa nhân thế xoay vần, bao cuộc đổi thay, bao cơn phong ba dâu bể, em vẫn giữ được cốt cách thanh nhã, tựa vầng trăng vằng vặc trên cao—dịu dàng mà chẳng phai tàn.

Dẫu năm tháng có bào mòn dung nhan, có thử thách lòng người bằng những bi thương và phiền lụy, em vẫn ung dung bước tiếp, tâm bình khí hòa. Trái tim em không vướng bận những điều không đáng, ánh mắt em vẫn sáng ngời như thuở đầu, ôm trọn những yêu thương còn đọng lại giữa trần ai. Đó không phải là sự vô ưu, mà là minh chứng cho một tâm hồn kiên định, không bị vẩn đục bởi lợi danh phù phiếm.

Em vẫn thế—như một đóa hoa nở giữa mùa sương giá, như cơn gió nhẹ vờn trên mặt hồ thu. Một sự thanh cao, một nét đẹp vô khuyết, một tâm hồn vĩnh cửu giữa dòng đời vô định. Năm tháng có thể đổi thay, nhưng em thì không.

Em vẫn thế, như thuở nào lộng lẫy,
Vẫn dịu dàng, vẫn ngọc bội thanh thanh.
Dẫu phong trần nhuốm sắc nét trâm anh,
Hương cố quận còn vương màu ký ức.

Em vẫn thế, như trăng ngời thổn thức,
Tựa giai nhân giữa vạn nẻo trần ai.
Dẫu phong sương in đậm dấu hình hài,
Vẫn dịu dàng, ân tình luôn ấp ủ.

Em vẫn thế, như mùa thu quyến rũ,
Gió đông sang, lòng chẳng chút bâng khuâng.
Tựa mai đào chớm nở giữa xuân hồng,
Dẫu nhân thế bể dâu còn dâu bể.

Em vẫn thế, như ngày xưa diễm lệ,
Vẫn nụ cười, vẫn ánh mắt thanh tao.
Chẳng đổi thay dẫu xuân hạ thu nào,
Vẫn thanh tú giữa ngàn hoa cỏ nội.

Em vẫn thế, như thơ hoà nhạc trổi,
Ngát hương sen giữa sóng nước hồ thu.
Dẫu nhân sinh có đổi khác âm u,
Tâm tự tại, lòng thanh cao như ngọc.

Em vẫn thế, như vầng trăng đêm mọc,
Dẫu nhân gian lạc lối những mơ hồ.
Ánh dịu dàng chẳng phai giữa hoài thơ,
Tựa tiên nữ giữa trần ai tuyệt sắc.

Em vẫn thế, như cung đàn réo rắt,
Lời thanh âm chạm đến đá cũng mềm.
Dẫu hồng nhan như cánh gió lụa êm,
Hương tài tử nguyện trọn đời tâm mở.

Em vẫn thế, như hoa quỳnh hé nở,
Tựa thiên hương giữa đêm vắng mơ màng.
Dẫu nhân thế có trôi qua vội vàng,
Hương còn đọng tựa vầng trăng cổ tích.

Em vẫn thế, như sương khuya tịch mịch,
Dẫu nhân sinh chìm nổi với tang bồng.
Tâm kiên định chẳng đổi sắc, đổi lòng,
Duyên lưu mãi tựa hoa đào nhật nguyệt.

Em vẫn thế, như tinh hoa vô khuyết,
Vẫn dịu dàng giữa bão tố nhân gian.
Dẫu phong ba cuốn đi ánh mơ màng,
Hương năm ấy còn lưu truyền bất biến.


No comments:

Post a Comment