Sunday, February 23, 2025

Lời tự sự của một thiếu phụ

 Tuổi hồn nhiên và thần tiên đẹp nhất

Tôi và anh lớn lên bên nhau, chỉ cách nhau ba căn nhà. Từ lúc tôi còn nhỏ, anh đã ở đó, như một phần của tuổi thơ tôi. Khu xóm nghèo, nhưng nhà anh lại giàu nhất, còn nhà tôi có bốn anh em, ai cũng xinh xẻo, học hành giỏi giang.

Năm tôi 14 tuổi, anh bắt đầu để ý, không cho ai khác đến gần tôi. Một sự chiếm hữu đáng yêu, cũng như một sự bảo vệ ngọt ngào. Anh ngày đó thật galang, như bước ra từ những trang truyện, lúc nào cũng chiều chuộng tôi. Tình yêu đến tự nhiên, dịu dàng như cơn gió đầu mùa, và khi tôi vào cấp 3, đó là khoảng thời gian đẹp nhất đời mình.

Nhưng rồi gia đình tôi phản đối. Ba má tôi không thích gia đình anh. Có những điều tôi chưa hiểu hết, chỉ biết rằng tình yêu của chúng tôi gặp sóng gió đầu tiên. Tôi vẫn yêu anh, bất chấp tất cả, nhưng rồi cuộc đời đưa đẩy… Tôi chưa kịp vào đại học thì đã mang thai.

Đó là cú sốc lớn nhất đời tôi. Tôi ngỡ ngàng, hoang mang, và xấu hổ. Nhưng điều kinh khủng hơn xảy ra—anh bị tai nạn. Tôi lao đến bệnh viện, thấy anh nằm bất động, chân tay gãy, đầu va đập, tưởng như không qua khỏi. Gia đình tôi, dù giận, vẫn cùng tôi chăm sóc anh.

Khi anh còn chống nạng, bọn tôi làm đám cưới. Đó là một khởi đầu không trọn vẹn nhưng là một tình yêu tôi không bao giờ quên.

Sóng gió ấp về

Ba tháng sau ngày cưới, tôi hạ sinh con đầu lòng. Nhưng niềm vui ấy chẳng được trọn vẹn, bởi gia đình chồng không chấp nhận tôi. Họ xem tôi như cái gai trong mắt, vì tôi mang thai trước khi cưới. Đàm tiếu, ánh mắt dò xét từ họ hàng, từ hàng xóm bủa vây. Nhưng tôi và chồng vẫn nắm chặt tay nhau, tin rằng tình yêu đủ mạnh để vượt qua tất cả.

Chúng tôi cùng nhau lao động, chắt chiu từng đồng, rồi làm ăn xuôi chèo mát mái. Chỉ sau vài năm, những thứ mà người ta mơ ước—nhà lầu, xe hơi, cuộc sống sung túc—đều nằm trong tay chúng tôi. Vợ chồng tôi từng được xem là thành công nhất trong khu phố ngày ấy. Tôi đã nghĩ hạnh phúc sẽ mãi ở bên mình, rằng những gì tôi đánh đổi, chịu đựng, cuối cùng cũng đã được đền đáp xứng đáng.

Nhưng cuộc đời vốn không đơn giản như thế. Chồng tôi bắt đầu thay đổi. Bên ngoài, anh có vô số phụ nữ, hết lần này đến lần khác. Mỗi lần có một người mới tìm đến tôi, họ đều khóc lóc, kêu than, xin được nương tựa. Tôi không giận họ, chỉ thấy tội nghiệp. Tôi giúp họ tiền bạc, lo cho họ có cái ăn, cái mặc. Thậm chí có người còn khuyên tôi ly dị để họ có danh phận, được anh rước về nhà.

Đỉnh điểm là năm 2008, chồng tôi bị một người phụ nữ lừa đến mức trắng tay. Sự nghiệp đổ vỡ, tài sản tiêu tan. Tôi buộc phải bán đi căn nhà to đùng, nơi từng là niềm tự hào của cả hai, chỉ để giúp anh trả nợ.

Có những cơn bão trong đời không báo trước, có những nỗi đau không ai chia sẻ được. Tôi từng nghĩ mình mạnh mẽ, nhưng nhìn lại, tôi tự hỏi: Mình đã chiến đấu vì tình yêu hay chỉ đang ôm lấy một ảo ảnh?

Nhưng rồi, chứng nào tật nấy, chồng tôi vẫn không thay đổi. Anh không còn nghĩ đến gia đình, vẫn ăn chơi trác táng, phụ nữ xung quanh chưa bao giờ thiếu. Tôi dần quen với những lời thị phi, nhưng có một ngày, mọi thứ đi quá giới hạn.

Một cô gái gọi cho tôi, buông những lời lẽ cay nghiệt, thậm chí còn đòi tôi “mang kiệu rước cô về nhà.” Tôi chỉ cười lạnh mà đáp: “Chị rước em về để em rửa chân cho chị.”

Chỉ ít phút sau, chồng tôi về, mặt hằm hằm tức giận. Không một lời giải thích, anh giáng cho tôi những cái bạt tai cháy má. Tôi choáng váng, chỉ kịp thấy các con lao ra che chở cho tôi. Nếu không có chúng, không biết chuyện sẽ còn đi xa đến đâu.

Sau đó, anh bỏ đi, để lại tôi với nỗi đau và nước mắt. Tôi không dám nói cho ba má biết, bởi ngày xưa họ từng khuyên tôi rất nhiều. Tôi u mê không nghe, giờ đành âm thầm gánh chịu…

Giải Thoát Từ Địa Ngục Hôn Nhân

Tôi từng nghĩ rằng tình yêu có thể thay đổi một con người, nhưng tôi đã sai. Chứng nào tật nấy, chồng tôi vẫn vậy—vẫn trác táng, vẫn phản bội, vẫn xem gia đình như một thứ không đáng bận tâm. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, nên đã viết đơn ly dị.

Nhưng anh ta nhất quyết không chịu ký. Tôi đã đấu tranh, đã cố gắng hết sức, nhưng rồi anh ta lại dùng tiền để đút lót quan tòa, thư ký, và những người có liên quan đến vụ ly hôn của tôi. Phiên tòa kết thúc với một phán quyết đầy bất công: Tôi không có lý do chính đáng để ly hôn. Tôi uất ức, đau đớn đến tột cùng.

Khi nghe cô thư ký thì thầm rằng chồng tôi đã bịt miệng mọi người, tôi như phát điên. Nỗi tuyệt vọng dồn nén suốt bao năm trào dâng. Tôi lao xuống biển, mong được chấm dứt tất cả. Nhưng trời đất chưa muốn nhận tôi, tôi vẫn phải sống, vẫn phải tiếp tục chịu đựng.

Trước khi được ly hôn, có một biến cố nữa xảy ra. Một ngày, tôi đứng chờ đèn đỏ, bỗng một chiếc xe do tài xế say rượu lao thẳng vào tôi, kéo tôi đi cả trăm mét. Nhưng tôi may mắn thoát chết. Đó như một cú đánh thức tôi dậy từ cơn ác mộng kéo dài quá lâu.

Tôi nhớ rất rõ khoảnh khắc đó—đứng trước mặt thẩm phán, tôi nói về lương tâm, về nhân đạo, về quyền con người. Tôi không xin gì cho mình ngoài công lý, ngoài sự giải thoát. Một người đàn bà 37 tuổi, từ bỏ tất cả—tiền bạc, tài sản, và cả người đàn ông duy nhất, mối tình đầu đẹp nhất đời mình.

Và kỳ diệu thay, người thẩm phán ấy đã rơi nước mắt. Ông không chần chừ, ký ngay quyết định ly hôn cho tôi trong buổi chiều hôm ấy. Tôi bước ra khỏi phòng xử án, lòng nhẹ nhõm như vừa trút bỏ cả một kiếp nạn.

Chấm dứt một mối tình đẹp

Cuối cùng, sau hơn một năm chiến đấu, năm 2015, tôi mới được giải thoát. Tòa chấp nhận đơn ly hôn của tôi. Tôi bước ra khỏi phiên tòa, lòng nhẹ như vừa buông bỏ một tảng đá lớn—cuối cùng, tôi cũng có thể hít thở tự do.

Sau khi chia tay, tôi mang theo ba đứa con về nhà mẹ. Không còn nhà lầu, xe hơi, không còn cuộc sống sung túc ngày trước, nhưng chúng tôi có nhau—mẹ con quây quần, bao bọc nhau mà sống. Những năm đầu đầy khó khăn, tôi vừa làm mẹ, vừa làm cha, gồng mình để lo cho các con có một tuổi thơ đủ đầy nhất có thể.

Thời gian trôi nhanh như chớp mắt. Đã mười năm kể từ ngày tôi rời bỏ cuộc hôn nhân ấy. Ba đứa con của tôi giờ đây đã trưởng thành. Hai đứa lớn đã tốt nghiệp đại học, tự tin bước vào đời, còn cậu con trai út vừa chạm ngưỡng cửa đại học, bắt đầu hành trình mới.

Nhìn lại quãng đường đã đi qua, tôi không hối hận. Dù từng đau đớn, từng tuyệt vọng, nhưng tôi đã đứng dậy. Giờ đây, tôi không cần một người đàn ông để hạnh phúc—hạnh phúc của tôi chính là ba đứa con của mình.


No comments:

Post a Comment