Tác giả: Từ Thức
Có những nụ cười không chỉ đơn thuần là một khoảnh khắc thoáng qua, mà còn là ánh sáng rực rỡ sưởi ấm cả mùa xuân. Em – với nụ cười dịu dàng như tia nắng sớm, như hương gió thoảng qua, đã khiến lòng người xao xuyến. Mỗi khi nụ cười ấy hé nở, dường như thiên nhiên cũng lặng thinh để chiêm ngưỡng, như gió khe khẽ ru hồn, như hoa e ấp trước bình minh.
Xuân về, những cánh én chao nghiêng giữa trời xanh, nhưng chẳng thể sánh bằng nét duyên dáng trên đôi môi em. Ánh mắt long lanh như vì sao lấp lánh giữa bầu trời đêm, để lòng ai một lần chạm vào cũng mang theo chút vương vấn khó quên. Em là hương xuân, là ngọn gió dịu dàng mang tình yêu gieo rắc vào lòng người.
Có những điều mãi mãi không phai, như sắc vàng của cánh mai, như sắc hồng của hoa đào, và như nụ cười em – sáng mãi theo năm tháng. Một nụ cười thôi, cũng đủ làm lòng người bừng tỉnh, đủ để mùa xuân này mãi không tàn phai.
Một nụ cười sáng cả một mùa xuân,
Em như nắng cho đời luôn ngóng đợi.
Mắt long lanh tựa trời cao vời vợi,
Hồn tinh khôi như sương sớm trong ngần.
Như gió về khe khẽ gọi tân xuân,
Ngàn cánh én chao nghiêng trời thương nhớ.
Hương tóc bay theo nhịp chiều gió mở,
Tựa giấc mơ dịu ngọt tuổi thần tiên.
Bước chân mềm in dấu giữa thanh thiên,
Như cánh bướm đùa vui cùng hoa cỏ.
Từng nhịp thở hóa thành giai điệu đó,
Rót vào đời những sắc thắm mộng mơ.
Tia nắng hồng đậu nhẹ xuống vần thơ,
Nụ cười ấy lung linh miền cổ tích.
Mùa xuân đến, vạn hoa hồng khoe sắc,
Cũng ngại ngần trước rực rỡ em trao.
Bóng dịu dàng in dấu tựa ánh sao,
Đêm tĩnh lặng, trăng say mê ngắm mãi.
Để ngày mai khi phố vừa thư thái,
Gió vẫn còn thơm mùi tóc em bay.
Lòng nhân thế bừng sáng với gió lay,
Một nụ cười, xuân ngời trên ánh mắt.
Em như gió, như hương đời son sắt,
Tỏa yêu thương trong nắng ấm ngập tràn.
Lời em trao như suối mát hân hoan,
Nét duyên thầm tựa hoa xuân hé nở.
Một lần gặp, lòng buông theo hơi thở,
Mãi vấn vương chẳng nỡ phút cuồng mê.
Gót hài son in dấu lối xuân về,
Bình minh gọi những giấc mơ tươi sáng.
Em vẫn thế – dịu dàng trong tia nắng,
Tỏa yêu thương theo gió nhẹ bay xa.
Chẳng thể nào họa hết nét kiêu sa,
Ngàn câu hát cũng không thành trọn vẹn.
Một nụ cười sáng cả trời ước hẹn,
Để xuân hồng mãi mãi chẳng phai tên.
Ngát hương lòng theo cánh én nhẹ bên,
Hòa trong gió lời yêu đầu nguyện ước.
Mơ một lần được cùng em sánh bước,
Dưới xuân nồng hoa nở giữa thiên nhiên.
Dẫn lối lòng ai giữa chốn điền viên,
Mắt long lanh như vì sao lấp lánh.
Để khi nhớ, khi thương thêm óng ánh,
Một nụ cười cũng đủ ấm xuân này.
Vì có em, xuân rực rỡ mê say,
Trời tháng giêng như dịu dàng hơn cả.
Cánh mai nở hòa chung vào nắng hạ,
Là sắc vàng trong giấc mộng xuân thì.
Một nụ cười rực rỡ bởi tình si,
Ta lặng ngắm sắc trời đang thay áo.
Nụ cười em thôi đủ trời huyền ảo,
Mãi trong lòng như khắc một cái tên.
Chút mộng mơ gửi gió đến khó quên,
Ngày xuân mới lời tình trao khe khẽ.
Chỉ mong rằng thời gian như tranh vẽ,
Cho nụ cười còn mãi giữa xuân tươi.
Tỏa yêu thương theo gió nhẹ môi cười,
Thêm một lần xuân ghé qua hiên nhỏ.
Tựa nắng mai, tựa hoa thơm trước gió,
Một nụ cười sáng mãi tháng năm dài.
Dẫn yêu thương đi với thế nhân hoài,
Em là nắng, là xuân đời hé mở.
Một nụ cười – một trời xuân rực rỡ,
Mãi dịu dàng với tháng rộng ngày qua.

No comments:
Post a Comment