Sunday, February 2, 2025

NGƯỜI DƯNG HỠI...

Tác giả: Từ Thức
Người ta vẫn nói, giữa biển người mênh mông, gặp được nhau đã là duyên, nhưng có thể đi cùng nhau bao xa, lại là phận. Cuộc đời vốn dĩ xoay vần giữa những cuộc gặp gỡ và chia ly, có những người chỉ thoáng qua như cơn gió nhẹ, có người để lại dấu ấn sâu đậm trong tim, dù chỉ đồng hành một đoạn ngắn ngủi.

Người dưng hỡi, đời cũng bởi hữu duyên. Đôi khi, một ánh mắt, một nụ cười cũng có thể trở thành ký ức đẹp, một cuộc trò chuyện bâng quơ cũng đủ để người ta nhớ về nhau mãi mãi. Nhưng không phải duyên nào cũng trọn vẹn, có những người từng rất gần gũi, từng là tất cả, rồi bỗng chốc hóa xa lạ như chưa từng quen.

Thế nhưng, dù là duyên hay phận, dù còn bên nhau hay đã thành người dưng, hãy cứ trân trọng những gì đã có. Vì suy cho cùng, trong hành trình của đời người, mỗi cuộc gặp gỡ đều có lý do, mỗi mối nhân duyên đều mang theo một bài học. Và đôi khi, chỉ cần nhớ đến nhau với lòng dịu dàng cũng đã là đủ...

Người dưng hỡi! Đời cũng bởi hữu duyên,
Gặp nhau đó, có khi là tiền kiếp,
Giữa nhân gian muôn điều như nối tiếp,
Chút ân tình dễ lãng quên được sao.

Người dưng hỡi! Lòng có thấy chênh chao,
Khi chiều xuống nghe gió lùa hiên vắng,
Có tiếc không những ngày xưa trong trắng,
Tựa vai nhau mà chẳng nghĩ xa rời?

Người dưng hỡi! Ai cũng có một thời,
Từng thương nhớ, từng tin và từng đợi,
Những ngọt ngào tan nhanh như bọt nổi,
Chỉ dư âm còn mãi đến muôn sau.

Người dưng hỡi! Đời như một nhịp cầu,
Bao kỷ niệm dẫu chôn vùi năm tháng,
Nhưng tình xưa vẫn âm thầm lãng đãng,
Một lúc nào lại sống dậy trong tim.

Người dưng hỡi! Dù xa cách im lìm,
Nhưng lòng vẫn giữ riêng phần ký ức,
Dẫu nhân duyên không thành đôi hạnh phúc,
Vẫn mỉm cười vì đã có nhau đây.

Người dưng hỡi! Dẫu cách trở bao ngày,
Có còn nhớ những đêm dài thao thức,
Nuối tiếc kia chẳng bao giờ thiết thực,
Giữa bộn bề đâu dễ quên ước ao?

Người dưng hỡi! Em vẫn giữ ngọt ngào,
Trong ánh mắt những ngày xanh thuở trước,
Bước thời gian có vô tình cuốn ngược,
Lời hẹn thề vẫn thấp thoáng trong tim.

Người dưng hỡi! Nếu có lúc lặng im,
Đừng trách nhé, chỉ vì lòng muốn giữ,
Một khoảng trời không ưu phiền lữ thứ,
Chút dịu dàng còn sót lại hôm nao.

Người dưng hỡi! Mây vẫn trôi trên cao,
Gió vẫn hát lời ru buồn khe khẽ,
Nỗi cô đơn có khi là lặng lẽ,
Nhưng dịu dàng như một bản tình ca.

Người dưng hỡi! Dẫu chia cách phương xa,
Những ngã rẽ có khi là duyên hẹn,
Lỡ kiếp này không thành câu trọn vẹn,
Xin kiếp sau hẹn lại một lần yêu.

Người dưng hỡi! Giữa biển lớn cô liêu,
Tình có thể chỉ là cơn gió thoảng,
Nhưng lòng anh đã không hề hốt hoảng,
Vẫn đợi em giữa những giấc mơ lành.

Người dưng hỡi! Nếu nhớ đến ngày xanh,
Xin giữ lại chút dịu dàng quá khứ,
Dù năm tháng có vô tình lữ thứ,
Hãy tin rằng ta đã từng yêu nhau...

Người dưng hỡi! Nếu gặp lại kiếp sau,
Xin đừng để lạc nhau lần nào nữa,
Chỉ một lần cũng đủ khơi ngọn lửa,
Để tình này chẳng hóa chuyện người dưng.

Một bài thơ vừa dịu dàng, vừa da diết, mang theo những xúc cảm khó phai của một tình yêu đã qua. Những vần thơ như lời tự sự, như một cuộc đối thoại đầy thương nhớ giữa hai người từng thuộc về nhau, giờ đã là "người dưng".

Bài thơ không chỉ gợi nhắc về những kỷ niệm, mà còn nói lên một chân lý muôn đời: Trong tình yêu, không phải ai cũng đi được đến cuối cùng, nhưng những gì đã từng là thật thì mãi mãi không thể phai nhòa.


No comments:

Post a Comment