Người ta nói, cuộc đời là bể khổ, ai ngộ ra sớm thì tìm về chốn thiền môn, buông bỏ bụi trần mà an nhiên tự tại. Ấy thế mà, có những người vừa buông một tay với nhân gian, tay kia vẫn giữ chặt… nhan sắc trời ban!
Em – cô gái má hồng, môi đỏ, nét xuân xanh chưa kịp phai mờ mà đã vội khoác áo nâu sồng. Người ta xuất gia là để quên hết hồng trần, em xuất gia nhưng sao cả chùa xôn xao? Lòng người niệm Phật, nhưng mắt vẫn lén nhìn em. Chuông chùa ngân vang, mà sao lòng thiên hạ cứ bồi hồi như có nhịp trống thúc?
Những tưởng vào cửa Phật là dứt áo với nhân gian, nhưng mỗi bước chân em đi lại gieo sóng gió cho người. Cúng dường thì không thấy ai mang, chỉ thấy người ta thi nhau đến… chiêm ngưỡng. Hôm qua em còn thong dong phố thị, hôm nay bỗng hóa ni cô, mà sao vẫn phảng phất nét duyên không chịu tàn phai?
Chốn thiền môn là nơi tĩnh lặng, mà từ ngày em vào, lòng người cứ động. Trà xanh, bánh ngọt vẫn đợi, sao em nỡ bỏ tục duyên lên chùa? Nếu còn vướng chút nhân gian, thôi thì… hay về nhà đi em!
Ngày xưa váy lụa dạo quanh,
Áo nâu nay khoác, tâm lành an nhiên.
Tóc xanh ai cắt gọn liền,
Mà sao thiên hạ đảo điên mất rồi?
Sen kia thay chuỗi môi cười,
Ngân nga kinh kệ, dáng tươi mơ màng.
Ngỡ đâu kiếp trước hồng nhan,
Kiếp này cạo tóc, vẫn làm xốn xang!
Sư thầy khuyên nhủ đoan trang,
Sao môi còn đỏ, má nàng còn tươi?
Bồ đề tĩnh lặng đôi mươi,
Mà sao ánh mắt như mời trần gian?
Chuông chùa vang vọng nhịp ngân,
Mà sao nhịp đập trong lòng xốn xang?
Cúng dường chẳng thấy ai mang,
Chỉ mang nhan sắc… rộn rang cửa thiền!
Chắp tay bồ tát thiện nhiên,
Nhưng đôi mắt ấy như miền chờ ai?
Người ta niệm Phật trên đài,
Còn em niệm… mộng đắm hoài sư cô!
Hôm qua bát nước cam lồ,
Hôm nay bát phở ai vô cúng dường?
Hồng trần dứt bỏ tơ vương,
Mà sao gió thoảng… thơm hương má hồng?
Lời kinh em học có thông,
Nhưng tâm hướng đạo hay lòng vấn vương?
Bước chân trên cõi vô thường,
Mà sao cổ áo nhiễu nhương tình trường?
Chùa đâu cấm khách thập phương,
Nhưng ai cũng phải giữ đường mà đi.
Em đi một bước, quay chi?
Thầy tu cũng ngó, nói gì sư ni!
Thôi về em nhé, về đi,
Trà xanh còn đợi, bánh mì còn thơm.
Đừng gieo nghi hoặc nẻo tôn,
Để ai chay tịnh cũng còn… rối quanh!
Hương thiền phảng phất tóc xanh,
Hay là thôi bỏ, về nhanh kẻo tàn,
Đạo nào cũng chỉ chữ "an",
Mà em cạo tóc, lòng càng chẳng yên!
Về nhà đợi chuyến thuyền quyên!
Cớ sao lại bỏ tục duyên lên chùa?
Lời Bình
Bài thơ mở đầu bằng hình ảnh tương phản đầy thú vị giữa một cô gái váy lụa ngày nào và hình tượng người tu sĩ áo nâu hôm nay. Sự đối lập này không chỉ tạo nên nét dí dỏm, trào phúng mà còn khơi gợi bao suy tư về nhân duyên, về con đường lựa chọn của mỗi người trong cuộc sống.
Tác giả không chỉ dừng lại ở sự hài hước mà còn khéo léo đẩy cao trào bằng những câu hỏi đầy ẩn ý: “Tóc xanh ai cắt gọn liền, / Mà sao thiên hạ đảo điên mất rồi?” – một chút trách yêu, một chút hờn dỗi, nhưng cũng gói gọn sự bối rối của người đời khi chứng kiến một dung nhan vẫn quá đỗi trần tục giữa chốn thiền môn.
Hình ảnh “sen kia thay chuỗi môi cười” hay “bồ đề tĩnh lặng đôi mươi” mang tính tượng trưng cao, vừa thể hiện nét đẹp của sự giác ngộ, vừa gợi lên cái duyên dáng của người nữ dù đã buông bỏ thế tục. Nhưng rồi, dù cố gắng tĩnh tại, ánh mắt vẫn “như mời trần gian”, lòng người vẫn “rộn rang cửa thiền”. Đây chính là điểm trào phúng tinh tế nhất của bài thơ – khi sự xuất gia vô tình trở thành đề tài khiến bao kẻ ngoài kia… chẳng thể tịnh tâm!
Càng về sau, bài thơ càng thể hiện rõ sự giằng xé giữa đạo và đời, giữa lý trí và cảm xúc. Dù đã bước chân lên cõi vô thường, nhưng “cổ áo nhiễu nhương tình trường”, vẫn là một dấu hỏi lớn. Câu thơ “Thầy tu cũng ngó, nói gì sư ni!” hóm hỉnh nhưng cũng phản ánh hiện thực: nhân gian vốn dĩ chẳng dễ quên đi cái đẹp, dù nó đang ở nơi nào.
Khép lại bài thơ, tác giả không quên lời nhắn nhủ chân thành, nhưng cũng đầy trêu chọc: “Thôi về em nhé, về đi, / Trà xanh còn đợi, bánh mì còn thơm”. Đó có phải chỉ là một lời gọi vui, hay là sự tiếc nuối cho một vẻ đẹp đang bị che khuất dưới lớp áo thiền môn?
Bài thơ không chỉ đơn thuần là một tác phẩm trào phúng mà còn mở ra góc nhìn sâu sắc về nhân sinh. Trong dòng chảy đời thường, giữa đạo và đời, giữa buông bỏ và níu giữ, có những thứ chẳng dễ dàng cắt đứt. Và câu hỏi "Sao em nỡ bỏ tục duyên lên chùa?" có lẽ vẫn còn lẩn khuất đâu đó trong lòng người đọc sau khi gấp lại trang thơ.

No comments:
Post a Comment