Monday, February 17, 2025

Tình Yêu Quốc Minh & Thùy Dương

Anh và em gặp buổi đầu,
Giữa dòng người vội qua mau phố phường.

Từ ánh mắt, nụ cười thương,
Mình như đã hẹn từ đường tiền duyên.

Ngày trôi tháng đến bình yên,
Tay trong tay bước dịu êm cuộc đời.

Ai hay biến cố khơi lời,
Giận hờn nghi kỵ đánh rơi ân tình.

Em quay bước, lệ vô hình,
Anh lặng lẽ ngắm bóng hình rời xa.

Đường đời ngỡ đã chia ba,
Ai ngờ duyên cũ vẫn là của nhau.

Nơi xa xứ, giữa bể dâu,
Bỗng dưng gặp lại mà đau ngập lòng.

Cà phê cũ, gió vẫn nồng,
Chỉ lòng hai đứa lạnh không như xưa.

Anh cười, em chẳng còn mưa,
Nhưng trong tim vẫn thẫn thờ phút giây.

“Ngày xưa em đã lạc tay”,
Anh buông tiếng nhẹ như mây cuối chiều.

Em run, mắt đỏ quạnh nhiều,
“Hóa ra anh vẫn thương yêu đợi chờ”.

“Biết em sẽ chẳng tin lời,
Nên anh im lặng một đời chờ em”.

Em ngây ngất giữa màn đêm,
Có người vẫn nhớ, vẫn thêm nỗi lòng.

Bàn tay anh vẫn còn mong,
Vẫn còn hơi ấm tháng năm chung đường.

Thì thôi gác chuyện vấn vương,
Mình về bên nhau như thương thuở nào.

Lá thu rơi giữa ngọt ngào,
Nhưng lòng vẫn sợ mai sau đổi dời.

Chương hai chưa viết trọn lời,
Sao anh lại vội nắm tay em cười?.

Biết đâu kịch bản còn chơi,
Chương ba lại có khoảng trời chia xa?.

Em cười mà dạ hoang mang,
Liệu tình có vững hay tan phút chùng?.

Nhưng thôi chẳng ngại bão bùng,
Một lần đánh mất đã từng đau tim.

Yêu anh, em chẳng còn nghi,
Bởi qua thử thách mới ghi chân tình.

Dẫu đời còn lắm điêu linh,
Miễn rằng ta giữ bóng hình hôm nay.

Mưa rơi, nắng tắt, gió lay,
Chỉ cần hai đứa vẫn say nhau hoài.

Không cần ước hẹn tương lai,
Chỉ mong một phút bên ai ngọt lành.

Nếu ngày mai có mong manh,
Vẫn tin sóng gió chẳng thành chia xa.

Em ngồi lặng giữa chiều tà,
Ngắm anh, chợt thấy như là giấc mơ.

Đời đâu mãi cứ đợi chờ,
Gặp rồi giữ lấy đừng lơ lửng lòng.

Tình yêu không chỉ mặn nồng,
Mà còn thử thách, bão dông dập vùi.

Nhưng ai đã nguyện một đời,
Thì bao giông tố cũng rời xa nhau.

Tay anh vẫn nắm tay đau,
Lời xưa vẫn giữ ngọt ngào tháng năm.

Nếu mai trời có tối sầm,
Cũng đừng buông vội kẻo lầm duyên nhau.

Chuyện mình không phải chiêm bao,
Mà là cổ tích hôm nào viết nên.

Yêu nhau chẳng thể vội quên,
Qua bao mất mát mới bền chữ thương.

Quốc Minh chẳng phải người thường,
Anh là người giữ yêu thương ngọt ngào.

Thùy Dương không phải hư hao,
Em là ánh sáng trời trao riêng mình.

Tình yêu trải mấy điêu linh,
Cuối cùng vẫn vẹn nghĩa tình thuở xưa.

Thôi thì xin nguyện cùng mưa,
Dẫu mai gió lạnh vẫn vừa có nhau.

Bão giông nếu có bạc đầu,
Thì ta vẫn giữ mái nhà bình yên.

Dẫu đời có lúc đảo điên,
Miễn là anh vẫn bên em mỉm cười.

Đừng xa nữa nhé anh ơi,
Bàn tay vẫn ấm giữa trời gió bay.

Chuyện tình như mộng hôm nay,
Dẫu bao thử thách vẫn hay chữ bền.

Một lần lạc lối không quên,
Một lần đánh mất mới thêm ngọt ngào.

Bên nhau dù nắng hay mưa,
Dù là ngày đẹp hay mùa giông giăng.

Chỉ mong mãi mãi chân thành,
Lời yêu đã hứa ngàn lần chẳng phai.

Gặp nhau đâu phải là may,
Mà là duyên số kéo dài kiếp sau.

Yêu em chẳng ngại gian lao,
Chỉ mong nắm mãi ngọt ngào hôm nay.

Dẫu đời vạn nẻo đổi thay,
Tình anh vẫn giữ tháng ngày cùng em.

Thế gian ai cứ chê khen,
Mình yêu, mình giữ, mình bên nhau hoài.

Em cười, anh khẽ nắm tay,
Chương ba nếu có vẫn đầy yêu thương.

Một đời dù có dặm trường,
Miễn rằng ta vẫn chung đường, thế thôi!.

No comments:

Post a Comment