Không phải vì em hứa sẽ quay lại. Cũng không vì anh cố chấp không buông. Chỉ là trái tim này chưa từng học được cách quên một người mình từng yêu rất đậm. Những ngày trôi đi, anh vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn cười – nhưng đâu đó trong khoảng lặng, vẫn có em.
Anh đợi em, không cần em biết. Không cần ai hiểu. Giống như bầu trời vẫn lặng thầm chờ mây về sau cơn giông. Giống như cỏ xanh vẫn đợi một cơn mưa thật lâu.
Anh không mong em quay về với lời xin lỗi hay giãi bày. Chỉ mong, trong một phút giây nào đó giữa cuộc sống ngổn ngang, em chợt nhớ đến anh – người từng chờ em bằng cả thanh xuân, bằng tất cả dịu dàng trong lòng.
Bởi có những chờ đợi không cần đích đến, chỉ cần được tồn tại như một phần lặng lẽ của yêu thương.
Anh đợi em giữa mùa thu dịu mát,
Dưới trăng ngà mộng mị ngát trời cao.
Lá thu bay, anh ngỡ bóng em chao,
Hồn thổn thức những ngọt ngào chưa nói.
Anh đợi em bên hồ thu gợn khói,
Mắt đăm chiêu theo bọt nước lăn tăn.
Chiếc lá rơi xào xạc giữa thu ngần,
Như nỗi nhớ băn khoăn hằn rất khẽ.
Anh đợi em, khi trời buông nắng nhẹ,
Sương giăng đầy trên cành liễu chao nghiêng.
Mùi hương cũ thoảng nhẹ bước ưu phiền,
Nghe tim nhỏ rung liền từng nhịp mới.
Anh đợi em, như chờ tia lửa tới,
Sưởi lòng này chới với lạnh bơ vơ.
Thời gian trôi như một khúc nhạc mờ,
Anh còn đó – như lời thơ bất tận.
Anh đợi em – lặng thầm mà chấp nhận,
Mặc phố đông mãi tất bật bước chân.
Mặc bao lần gió rét kéo về gần,
Anh vẫn giữ lời yêu chân thành đó.
Anh đợi em, chẳng cần lời bày tỏ,
Trên bến sông, con đò cũ đã xa.
Trái tim anh vẫn chốn ấy thiết tha,
Và chờ mãi – bóng hình xa trở lại.
Anh đợi em – như trời chiều thư thái,
Như cỏ xanh đợi mưa mãi đầm đìa.
Nếu đời này mình buộc phải lià chia,
Thì kiếp khác, xin đừng quên hò hẹn.
No comments:
Post a Comment