Anh đến, mang theo thứ dịu dàng của một ngày đầu mùa – như cơn gió khẽ lướt qua tán lá, như ánh mắt chạm nhẹ vào tim mà không cần nói thành lời. Em không nhớ mình đã để tâm từ khi nào… chỉ biết rằng, từ lúc ấy, tháng Tư trong em có thêm một màu.
Người ta gọi tháng Tư là tháng lưng chừng – giữa xuân và hạ, giữa mộng và thực. Còn anh, anh là gì nhỉ? Là một chút ấm, một chút buồn, một chút xa mà cũng một chút gần. Đủ để em bối rối. Đủ để khiến trái tim yên ả bấy lâu bỗng thổn thức.
Tháng Tư anh đến tựa mây trôi,
Gió lặng bên thềm, nắng ghé môi.
Ánh mắt hiền như buổi chiều muộn,
Làm tim em khẽ thắt bồi hồi.
Có lúc anh im lặng, nhưng ánh mắt lại nói thay rất nhiều điều. Có lúc anh cười, mà nụ cười ấy như nắng vỡ trên cành, khiến người ta chỉ muốn giữ lại một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy mãi thôi.
Nếu anh là tháng Tư – thì em nguyện là cơn mưa nhẹ buổi sớm, là hoa trắng nơi cuối hiên, hay chỉ đơn giản là người bước song song, lặng lẽ bên anh giữa một buổi chiều đầy gió.

No comments:
Post a Comment