Người ta vẫn bảo tháng Tư hay khiến lòng người chùng lại. Không biết có phải vì thế không mà ánh mắt em luôn có một chút gì man mác – như đang chất chứa những điều chưa kịp nói ra, những ước mơ còn dang dở, và cả những nỗi buồn rất cũ.
Em – cô gái tháng Tư, có thể bên ngoài dịu dàng, mềm mại như hoa mận nở đầu hiên, nhưng bên trong lại ẩn chứa một sức mạnh thầm lặng. Em cười, nhưng ánh nhìn sâu như giếng cổ. Em bước đi nhẹ nhàng, mà lòng thì từng trải hơn những gì em kể.
Có thể em từng yêu và từng tổn thương. Có thể em từng mỏi mệt đến mức muốn gục ngã. Nhưng em vẫn chọn cách đứng lên – lặng lẽ mà kiên cường. Như tháng Tư không phô trương mà vẫn khiến cả đất trời phải dịu lại khi em ghé ngang.
Nếu có ai đó yêu em – xin hãy yêu cả những yên lặng của em, những vết xước cũ kỹ nơi tim em chưa lành. Vì em không cần một người đến để khiến em quên, mà cần một người đến để em không còn sợ nhớ nữa.

No comments:
Post a Comment