Monday, June 2, 2025

Nỗi Buồn Duyên Dáng

Nếu bạn đang nhớ một người, xin hãy cứ tận lòng mà nhớ. Đừng kìm nén, cũng đừng giấu giếm — vì đâu phải đời ai cũng có may mắn được thổn thức vì một người đến tha thiết như thế. Có người hiện diện trong tim mình không phải để được giữ lại, mà chỉ để khiến những chiều gió lùa qua tóc cũng trở nên mềm hơn một chút.


Gió khẽ lùa qua tóc rối mềm,
Chiều nghiêng bóng đổ dưới chân quen.
Nhớ ai không dám thành tên gọi,
Chỉ biết lòng buồn giữa tiếng đêm.

Rồi sẽ đến một ngày, khi lòng đã cũ, tim đã lặng, bạn chẳng còn thao thức vì ai nữa. Lúc ấy, điều khiến bạn tiếc lại không phải là người ấy... mà là chính mình — cái phiên bản đã từng dại khờ đến mức rưng rưng vì một tin nhắn không hồi âm, từng hạnh phúc chỉ vì ai đó gọi tên mình trong gió. Ôi, cái thời trẻ dại, mà lòng người thì to như bầu trời.

Từng giữ tim trao chẳng ngại ngần,
Yêu người đến độ hóa bâng khuâng.
Trưởng thành mới biết yêu dè dặt,
Chẳng dám vì ai khóc một lần.

Nếu bạn đang yêu, thì xin hãy yêu cho trọn. Đừng đợi người quay lưng mới cuống cuồng gom nhặt những điều chưa nói. Hãy để họ biết rằng bạn đã từng yêu họ bằng một trái tim chưa từng biết mệt, bằng tất cả sự tin tưởng, ngây thơ và một chút... liều lĩnh. Vì càng trưởng thành, ta càng biết “dự trữ cảm xúc”. Yêu cũng như rót trà — không dám đầy vì sợ tràn.
Và cũng vì vậy, ta chẳng thể nào yêu ai nữa theo cách mình từng yêu lúc ấy.

Buồn cũng thướt tha, dáng cũng hiền,
Tựa vai nỗi nhớ mộng thuyền quyên.
Người qua chẳng biết ai từng ngốc,
Chỉ thấy môi cười giữa nét duyên.

Nên nếu trái tim bạn còn ấm, xin hãy yêu và nhớ một cách thành thật nhất. Dù đôi khi trông bạn sẽ hơi... ngốc. Nhưng yên tâm, đó là kiểu ngốc rất duyên. Bởi chỉ những kẻ đủ chân thành mới biến nỗi buồn thành một dáng vẻ đáng yêu – kiểu buồn khiến người khác phải ngoái nhìn, chứ không phải quay lưng.

No comments:

Post a Comment