Tuesday, August 12, 2025

Hạ Yêu Ơi!

Tháng Tám, khoảng thời gian giao mùa, khi tiếng ve khẽ lùi vào dĩ vãng, nhường chỗ cho những cơn gió heo may đầu thu. Giữa khoảnh khắc ấy, ký ức về một mùa hạ xưa bỗng ùa về, mang theo hình bóng người đã từng khiến trái tim rung động. Mỗi bước chân trên phố, mỗi tán lá me rơi đều như chạm nhẹ vào miền nhớ, để những câu thơ này được viết ra như một lời gọi tha thiết: “Hạ yêu ơi…”.


Hạ Yêu Ơi!

Hạ yêu ơi, em còn yêu như cũ,
Dù tiếng ve đã ấp ủ từng năm,
Nơi sân trường nhánh liễu đã xa xăm,
Tình ngày đó còn trăng rằm xanh mãi.

Ta gặp nhau giữa chiều mưa trở lại,
Áo trắng xưa như mãi mãi dịu êm,
Mắt em cười làm nắng cũng nghiêng thêm,
Nghe lòng nhớ tay ấm mềm bước nhẹ.

Dẫu tháng tám trôi về nơi rất khẽ,
Ngõ hoa vàng in bóng rẽ nắng thưa,
Tay khẽ chạm, em vẫn thấy ấm vừa,
Từng giọt nhớ rơi đầy trang lưu bút.

Phố nhỏ vắng, hàng phượng hồng khép vụt,
Tiếng guốc em xa khuất cuối con đường,
Lá me rơi theo nhịp bước thân thương,
Ngỡ tiếng gọi của mùa hương đã mất.

Anh vẫn giữ một bờ vai ấm nhất,
Cho riêng em giữa quãng mộng ngày xanh,
Dù thời gian cuốn hết dấu chân anh,
Vẫn còn đó ân tình xanh hai đứa.

Hạ yêu ơi, xin đừng xa thêm nữa,
Giữ hộ anh chút nắng chứa ban đầu,
Khi trong tim hạ vẫn mãi in sâu,
Thì tình ấy vẫn nguyên màu thuở trước.

Có những mối tình, dù thời gian trôi qua bao năm tháng, vẫn còn nguyên hương sắc như thuở ban đầu. Tháng Tám rồi cũng sẽ qua, mùa hạ rồi cũng sẽ xa, nhưng trong trái tim người ở lại, hình ảnh ấy, nụ cười ấy, lời thề ấy, vẫn như trăng rằm không phai. Có thể chúng ta không còn bước chung một con đường, nhưng tình cảm này vẫn âm ỉ cháy, để mỗi khi nhớ về, ta lại muốn thì thầm: “Hạ yêu ơi, xin đừng xa thêm nữa…”.

No comments:

Post a Comment