Tháng Mười khẽ gõ cửa, mang theo hơi thở dịu dàng của mùa thu đang độ chín. Trên vòm trời xanh ngắt, những áng mây bồng bềnh trôi như muốn gửi lời nhắn nhủ: hãy sống chậm lại, để lắng nghe tiếng gió thì thầm qua kẽ lá vàng rơi. Thu không ồn ào, chỉ âm thầm len lỏi vào từng con ngõ, từng nhịp tim, để lòng người thấy nhẹ nhàng hơn sau những ngày dài bận rộn.
Tháng Mười là mùa của những bàn tay khẽ chạm, ngập ngừng rồi nắm chặt lấy nhau như phút giao mùa. Cái thẹn thùng của tình yêu mới chớm cũng giống như sương sớm trên cành: long lanh, mỏng manh, nhưng đủ sức khiến trái tim bừng sáng. Người ta yêu nhau trong những cử chỉ nhỏ bé, trong ánh mắt chạm nhau vội vàng, trong cái nắm tay vụng về mà ấm áp vô cùng.
Lá rụng ven hồ gió lướt qua,
Tình thu lay nhẹ tựa hương hoa.
Người thương khẽ nắm bàn tay nhỏ,
Để ánh trăng vàng chiếu sương sa.
Trên mặt hồ chiều thu, ánh trăng soi nghiêng, long lanh như dát vàng lên làn nước. Cảnh vật trở nên huyền diệu, gợi nên cảm giác vừa lãng mạn vừa thiêng liêng. Giữa khoảng trời yên ả ấy, một lời thì thầm, một nụ cười e ấp cũng đủ làm xao động cả mùa thu. Tháng Mười không chỉ đẹp ở cảnh sắc, mà còn đẹp trong những rung động dịu dàng của lòng người.
Chào tháng Mười, chào mùa thu yêu thương. Xin giữ lại trong tim sự tinh khôi của nắng vàng, sự ngọt ngào của gió heo may và những phút giây tình yêu trong sáng như trăng hồ thu. Để rồi, giữa dòng đời vội vã, ta vẫn còn có một góc nhỏ để nhớ, để thương, và để yêu.
No comments:
Post a Comment