Tuesday, September 23, 2025

HỒN THU THAO THỨC

Mỗi độ thu sang, trời đất như khoác lên mình tấm áo trầm mặc. Làn gió nhẹ khẽ rung những nhành cây, hương hoa sữa thoảng qua góc phố, lá vàng rơi rải thành từng vệt mơ hồ. Trong không gian bảng lảng, ta nghe thấy tiếng thì thầm của những kỷ niệm đã từng rực rỡ, giờ chỉ còn vọng lại như một lời hẹn chưa bao giờ kịp trọn. Thu đến, mang theo vẻ dịu dàng của thiên nhiên, nhưng cũng không quên khơi dậy trong lòng người những vết xước cũ của tình yêu, những điều dang dở chẳng dễ nguôi ngoai.

Trăng ngả bên hồ ánh dịu dàng,
Làn mây gối mộng khói bay ngang.
Gió đưa hương cũ cùng năm tháng
Một thoáng thu sang gợi nhớ nàng.

Ta nhớ lại lời hẹn ngày nào, dưới ánh trăng vàng dịu, em từng nói thu sẽ là mùa trở về, là mùa của yêu thương và gắn bó. Nhưng rồi, bước chân em khẽ lùi vào ngõ xa, để lại trong ta khoảng trống ngẩn ngơ. Trời se sắt như tô thêm nét huyền hoặc, mà trong sâu thẳm chỉ còn tiếng cung đàn cũ dìu dặt. Những âm thanh ấy chẳng phải vang lên từ thực tại, mà chính là vọng về từ trái tim, nơi ký ức vẫn còn nguyên vẹn mặn mà.

Mùa thu cũ đã rụng theo nhịp thời gian, nhưng mắt ta vẫn còn vương chút dư ảnh xanh non. Hóa ra, hẹn thề xưa chỉ là sợi khói mong manh, thoáng chốc tan vào gió. Để rồi, mỗi khi lá vàng nghiêng xuống, lòng ta lại gửi nỗi nhớ vào trời thu mênh mông, nơi chẳng ai chạm tới. Con ngõ nhỏ còn thơm mùi hoa sữa, làn gió nhẹ vẫn khẽ chạm vào vai, khiến lòng bâng khuâng, day dứt đến miệt mài. Đêm về, nỗi thao thức trở mình, gọi tên một tình xưa chưa bao giờ kịp cũ.

Chiều bảng lảng phủ màu sương, ánh hoàng hôn như rót vào hồn chút men buồn tím ngắt. Chỉ một thoáng thôi, mà tưởng như cả hình hài đều run rẩy trong nhớ nhung. Thu đã đến, nhưng tình thì chưa bao giờ đi hết. Nó ở lại trong từng hơi thở, trong mỗi nỗi buồn khẽ chạm vào tim.

Gió thoảng bên hiên mảnh trăng thơ ,
Sương giăng lối nhỏ bóng ai chờ.
Thu sang khơi dậy niềm thương nhớ,
Ngõ vắng còn vương chút mộng mơ.

Và rồi, ta hiểu ra: thu có thể quên lời hẹn, nhưng trái tim con người thì không. Những lời hẹn xưa có thể tan biến trong gió, song ký ức thì vẫn thủy chung, như chiếc lá cuối mùa mãi bám chặt vào cành, không chịu rời xa. Thu cứ thế đi qua, để lại phía sau một dấu chấm lửng cho tình yêu dang dở, và một nỗi nhớ không bao giờ đặt tên trọn vẹn.

No comments:

Post a Comment