Có những tình yêu vượt qua ranh giới của năm tháng, như trăng thu sáng ngời trên dòng Ngân Hà, soi chiếu muôn kiếp chẳng phai. Từ thuở kết duyên dưới bóng Nguyệt Lão, đến khi phong sương nhuộm mái tóc, tình ấy vẫn vẹn nguyên, như dòng trường giang cuộn chảy, như ánh Ngọc Khuê ngời sáng. Những vần thơ sau đây xin gửi gắm niềm tin tưởng vào tình tri kỷ, thủy chung, bền lâu đến tận ngàn năm.
TÌNH MÃI TRĂM NĂM
Trăng thu vằng vặc sông Ngân,
Nguyệt hoa soi bóng, phong trần chẳng phai.
Uyên ương kết mộng thiên đài,
Chung lời Nguyệt Lão, thề ai dám dời.
Phong sương dẫu nhuộm tuổi đời,
Hương trầm phảng phất, lòng người chẳng quên.
Thiên trường địa cửu vẹn nguyên,
Tâm giao tri kỷ bền duyên tháng ngày.
Lầu thơ vọng khúc trời mây,
Đào nguyên mộng ẩn ngất ngây hương đào.
Giai nhân một tấm tình cao,
Kim thang khóa chặt, dẫu nào vẫn thương.
Xuân thu biến đổi khôn lường,
Đông tàn xuân đến, còn vương nghĩa tình.
Xin người gìn giữ ân minh,
Cung Hằng khúc ngọc ân tình cầm tơ.
Dẫu cho biển cạn non mờ,
Trường giang cuộn sóng, trăng thơ kết hoài.
Ngọc Khuê sáng mãi trên đài,
Tình như nhật nguyệt lâu dài sáng trong.
Mai sau tóc điểm sương hồng,
Tâm hồn vẫn giữ thủy chung vẹn tròn.
Thiên thu chẳng ngại hao mòn,
Tình ta như thể đá mòn chẳng phai.
Tình yêu, nếu đã thắp lên bằng sự đồng điệu tâm hồn, thì sẽ chẳng bị thời gian làm phai nhạt. Qua bao mùa xuân thu biến đổi, qua bao sóng gió cuộc đời, trái tim vẫn giữ trọn một niềm thương. Để rồi mai này, khi tóc bạc điểm sương, ta vẫn có thể mỉm cười mà nói với nhau: tình mình chưa từng đổi dời, mãi mãi khắc ghi như đá mòn mà chẳng phai.
No comments:
Post a Comment