Thu tháng 9 không ồn ào, chẳng vội vàng, nàng chỉ thong thả trải màu trên từng góc phố, từng triền đồi, từng mặt hồ phẳng lặng. Lá bắt đầu rủ xuống một chút vàng, đủ để ai yêu thơ cũng thấy lòng mình rung lên, muốn vẽ, muốn viết, muốn ghi lại từng khung cảnh như thể sợ Thu vụt qua mất. Những bức tranh mùa Thu luôn là nguồn cảm hứng bất tận: bẽn lẽn như một mối tình còn ngập ngừng, dịu dàng như bàn tay ai khẽ chạm, mong manh như hạt sương còn đọng trên phiến lá.
Những người yêu thơ sau bao ngày chờ đợi, rốt cuộc cũng tìm thấy mình trong tháng 9 này. Họ ngồi bên hiên, lắng nghe tiếng lá xào xạc, như nghe chính tiếng lòng mình đang thổn thức. Ánh trăng nghiêng xuống hồ nước trong veo, làm tấm gương soi bóng người ngẩn ngơ trước cảnh đẹp. Bên rừng, con nai ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, tưởng như cũng đang muốn hỏi ai đó về tiếng gió heo may vừa thoáng qua. Còn sương sớm thì nhẹ nhàng rắc xuống, ủ mềm trên cỏ, như một lời thủ thỉ chẳng bao giờ thành tiếng.
Thu không chỉ đẹp bởi cảnh sắc, mà còn bởi những xúc cảm nó khơi gợi. Nó làm ta nhớ, làm ta thương, làm ta muốn thả mình vào khoảng trời xanh ngắt, muốn nắm tay ai đó mà bước qua mùa mới, để lòng thôi hoang hoải.
Tháng 9 đến rồi sẽ đi, nhưng dư âm của nó luôn còn mãi. Hạ có thể rực rỡ, Đông có thể khắc nghiệt, Xuân có thể rộn ràng, nhưng Thu lại mang một vẻ đẹp riêng – lặng lẽ, hiền hòa, mỏng manh mà thấm sâu. Với người yêu thơ, những ngày tháng 9 là món quà quý giá: để cảm, để viết, để cất giữ một phần thanh âm dịu dàng của đất trời. Và có lẽ, chính trong làn sương bảng lảng, trong tiếng lá khẽ rơi, trong gió heo may nhè nhẹ, ta mới thấy mình được sống chậm lại, yêu thêm thiên nhiên và yêu hơn chính trái tim còn biết rung động của mình.
No comments:
Post a Comment