Sunday, September 28, 2025

Tháng Mười nhớ lại Thu Xưa

Có những kỷ niệm, có những tình bạn đi cùng năm tháng, càng lâu càng thêm bền chặt. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ cùng bạn bè một ca khúc đặc biệt, “Thu Xưa” nơi thơ, nhạc và tình tri âm hòa quyện thành một miền ký ức đầy yêu thương.

Có những mối duyên tình bạn đến thật tự nhiên, nhẹ nhàng mà bền chặt như một dòng sông lặng lẽ chảy qua bao mùa vẫn trong veo. Với tôi, tình bạn cùng anh chị Phương và Hải chính là như thế. Bao năm qua, chúng tôi vẫn song hành, vẫn giữ cho nhau sự sẻ chia chân thành, không phô trương nhưng đủ sâu để nâng đỡ tâm hồn. Trong âm nhạc, trong thơ ca, và cả trong đời sống thường ngày, tôi luôn cảm nhận được sự ấm áp, gần gũi như người thân trong một mái nhà.


“Thu Xưa” là bài thơ tôi viết đã hơn 20 năm, rồi duyên may gặp được bàn tay tài hoa của chị Hà Lan Phương phổ nhạc vào đầu tháng 10 năm 2005. Giai điệu ấy qua giọng ca của anh Nguyễn Hải lại trở thành một mạch chảy mới, đưa người nghe trở về miền hoài niệm mênh mang. Từ một bài thơ cá nhân, “Thu Xưa” đã thành một ca khúc sống động, được nâng niu bởi tình bạn, tình đồng điệu nghệ sĩ.

Tôi vẫn nhớ những lần trò chuyện cùng anh chị, đâu đó luôn ẩn chứa sự chân thành và niềm tin yêu. Chị Phương dịu dàng, tinh tế, anh Hải mộc mạc mà sâu lắng. Chính sự hòa quyện ấy đã cho tôi thấy rõ: nghệ thuật không chỉ là sáng tạo, mà còn là tình bạn, là tri âm tri kỷ. Nhờ có anh chị, “Thu Xưa” không còn là nỗi nhớ riêng, mà trở thành khúc nhạc chung, để ai nghe cũng tìm thấy mình trong đó.

Có lẽ, trong cuộc đời, điều quý nhất chính là có được những người bạn đồng hành như anh chị. Họ không chỉ hát và phổ nhạc thơ, mà còn góp phần nuôi dưỡng, giữ gìn ngọn lửa đam mê của tôi, để tình yêu với chữ nghĩa và âm nhạc được thắp sáng mãi. Và tôi tin rằng, cũng như mùa thu năm nào, tình bạn của chúng tôi sẽ còn mãi xanh trong như lá, bền bỉ như khúc nhạc ngân dài qua tháng năm.

Khép lại đôi dòng chia sẻ, tôi chỉ muốn gửi đến anh chị Phương và Hải lòng biết ơn chân thành. Không chỉ là người bạn đồng hành trong đời sống, anh chị còn là nhịp cầu để “Thu Xưa” từ trang thơ đi vào âm nhạc, từ riêng tư thành sẻ chia. Mỗi lần nghe ca khúc, tôi không chỉ thấy lại mùa thu kỷ niệm, mà còn thấy tình bạn nồng hậu, bền chặt. Cảm ơn anh chị đã thắp sáng thêm ngọn lửa đam mê trong tôi, để tôi hiểu rằng nghệ thuật đẹp nhất không chỉ ở tác phẩm, mà còn ở tình người nuôi dưỡng tác phẩm ấy.

No comments:

Post a Comment