Mỗi độ thu về, lòng người lại lắng đọng trước sắc vàng của lá, trước tiếng gió lao xao khẽ gợi bao niềm hoài niệm. “Tiếng Thu Buồn” là một khúc thơ mang âm hưởng da diết, chất chứa nỗi u hoài của tình yêu đã vơi cạn, của một mối duyên không còn trọn vẹn. Ở đó, thu không chỉ là mùa của lá rụng, của sương rơi, mà còn là tấm gương phản chiếu những rung động mong manh của trái tim. Từng vần thơ dường như viết bằng hơi thở nặng trĩu, với bóng dáng một người ở lại, ôm trọn khoảng trống của chia xa. Bài thơ như một bản nhạc trầm, chậm rãi, để người đọc lắng nghe tiếng lòng thổn thức, nhận ra rằng có những mất mát không thể níu giữ, chỉ còn lại dư âm mơ hồ và khoảng lặng chơi vơi.
Tiếng Thu Buồn
Thu vừa chớm lá vàng đang trải rộng ,
Con đường quen ngày mộng hết lung linh,
Bóng mây qua như xoá dấu tình mình,
Tiếng chim ngừng bình minh như cũng tắt.
Chiều hiu hắt gió về thêm se sắt,
Ánh sao xưa thưa thắt giữa trời mơ,
Bước chân ai khuất bóng cuối ngõ mờ,
Hồn còn đó, lời thơ như dần uá.
Mùa thu đến nhạt nhoà trên giải luạ,
Áo em bay giờ hóa cánh chim xa,
Ngõ thu buồn níu bước kẻ ở nhà,
Nghe trống vắng dội qua trong vạt gió.
Sương rơi xuống vỡ nỗi niềm đã tỏ,
Dòng lệ nhòa thấm ướt vạt khăn tay,
Nhớ thương em, anh lạc bước nơi này,
Đêm chầm chậm phủ màu mây vạn nỗi.
Thu còn đó mà tình ta hấp hối,
Tiếng ngân xưa bao nỗi đã phai rồi,
Ngẩn ngơ nhìn chiếc lá cuối cùng rơi,
Nghe sâu thẳm hồn người như khép khẽ.
Khép lại “Tiếng Thu Buồn”, người đọc còn vương vấn trong khung cảnh mờ sương, nơi chiếc lá cuối cùng cũng lìa cành. Bài thơ không chỉ kể về nỗi buồn tình ái, mà còn gợi lên suy ngẫm về phận người – mong manh như mùa thu ngắn ngủi. Dẫu tình yêu đã xa, nhưng dư vị ngọt ngào và niềm tiếc nuối vẫn còn đọng lại, khiến mỗi câu chữ trở thành tiếng vọng dịu dàng. Thu đi, tình tàn, nhưng thơ còn mãi như một lời nhắc nhớ về yêu thương.
No comments:
Post a Comment