Người xưa có câu “đồng sàng dị mộng”, cùng nằm chung một giường nhưng mộng lại khác nhau. Câu nói tưởng chừng đơn giản, mà ẩn chứa triết lý nhân sinh thâm sâu. Trong đời sống lứa đôi, khi hai người cùng chung chăn gối, cùng chia sẻ mái ấm, nhưng tâm tưởng đã không còn tương thông, thì khoảng cách vô hình ấy còn lạnh hơn đêm đông giá buốt.
Tình yêu thuở ban đầu thường chan chứa mộng ảo, “tương tri”, “tương kính”, “tương ái”. Nhưng rồi theo năm tháng, những va chạm của đời thường, những khác biệt về lý tưởng, về cách sống khiến “tương hòa” biến thành “tương khắc”. Khi lời nói trở nên nhạt, ánh nhìn trở nên lạ, nụ cười chỉ còn là nghi lễ, thì dù có nằm sát bên nhau, lòng người vẫn cách biệt ngàn trùng.
“Đồng sàng dị mộng” không chỉ là chuyện của vợ chồng, mà còn phản chiếu thực trạng của nhiều mối quan hệ khác trong đời. Ở nơi công sở, bạn bè, hay thậm chí trong cộng đồng, ta vẫn thấy người ta tươi cười ngoài mặt mà tâm đầy toan tính. Đó chính là khi nhân tâm đã lạc khỏi “chân tâm”, khi người ta quên mất cái “nghĩa”, cái “tình” từng gắn kết ban đầu.
Nhưng cũng có khi, “dị mộng” lại là một cách để tự cứu. Khi một người vẫn muốn ở lại vì nghĩa, còn một người chỉ còn thương chính mình, thì sự khác mộng ấy, biết đâu lại là khởi đầu cho sự giải thoát.
Cuối cùng, “đồng sàng dị mộng” là lời nhắc nhở về tâm đồng đạo hợp. Chỉ khi hai tâm hồn thật sự “đồng điệu”, mới có thể cùng nhau đi qua bão giông. Bởi trong cõi nhân sinh vô thường này, không gì đau hơn việc ở cạnh nhau mà lòng đã hóa xa xăm.
Đồng Sàng Dị Mộng
Ngày xưa thề ước trăm năm,
Chung giường, chung gối, trăm lần thương nhau.
Giờ đây gối lạnh chiếu sầu,
Người quay mặt ngủ, người đau thở dài.
Ánh trăng gầy, bóng nguyệt phai,
Nghe trong hơi thở thoảng dài hư hao.
Tình xưa đã úa chiêm bao,
Chỉ còn tiếng thở lạc vào nhớ nhung.
Nghe trong hơi thở thoảng dài hư hao.
Tình xưa đã úa chiêm bao,
Chỉ còn tiếng thở lạc vào nhớ nhung.
Một người giữ chút thủy chung,
Một người mộng khác mông lung lỡ làng.
Chăn cùng mà dạ rẽ ngang,
Nghe như gió thoảng, phũ phàng nhân duyên.
Thôi đành đoạn nghĩa, chia miền,
Còn hơn giữ lại đảo điên tháng ngày.
Người đi, xin giữ nụ cười,
Cho nhau chữ “tịnh”, trả đời chữ “duyên”.
Bài thơ này gói trọn cái buồn sâu lắng của “đồng sàng dị mộng”, khi thân còn gần mà lòng đã xa, khi ái tình không còn là bến đỗ mà hóa thành kiếp duyên tan. ,
No comments:
Post a Comment