Sunday, October 12, 2025

NHÂN SINH NHƯ MỘNG

Nhân sinh như mộng

Nhân thế phù du tựa giấc mơ,

Đời trôi phiêu lãng tựa trăng mờ.
Công danh chốc lát như mây nổi,
Phú quý mong manh tựa áng tơ.
Lữ khách lênh đênh qua bến gió,
Tâm hồn tĩnh tại giữa non sơ.
Ngộ ra vạn sự đều hư ảo,
Tỉnh mộng an nhiên giữa cõi thơ.


Có lẽ không ai trong chúng ta chưa từng một lần ngồi lặng giữa khuya, nhìn thời gian trôi mà tự hỏi: “Rốt cuộc, đời người là gì?” Câu trả lời, dù được diễn đạt bằng ngàn ngữ ngôn khác nhau, cuối cùng vẫn quy về một cảm nhận: nhân sinh như mộng. Cuộc đời như giấc mộng dài, nơi ta đến trong vô thức và ra đi trong lặng lẽ. Mọi vui buồn, được mất, yêu ghét, thịnh suy… đều chỉ là những vệt khói mờ trong giấc chiêm bao rộng lớn của kiếp người.

Khi còn trẻ, ta mải mê chạy theo danh vọng, tình yêu và những ước mơ tưởng chừng bất tận. Ta tin rằng mình có thể nắm giữ mọi thứ một trái tim, một cơ hội, một khoảnh khắc vàng son. Nhưng rồi một ngày, khi gió thu về mang theo lá úa, ta mới nhận ra tất cả chỉ là tạm bợ. Cái còn lại sau cùng không phải là của cải hay quyền thế, mà là tâm an giữa dòng đời biến động.

Nếu nhân sinh là mộng, thì điều đáng quý nhất không phải là ta đã có được gì, mà là ta đã sống thế nào trong cơn mộng ấy. Có yêu thương chân thành chưa? Có buông bỏ được hận thù không? Có từng dang tay giúp ai, mỉm cười với ai, hay chỉ mãi mê tranh giành điều hư ảo? Mỗi ngày qua đi là một giấc mộng nhỏ trong giấc mộng lớn của đời người, và khi ta biết mỉm cười giữa những được mất, giấc mộng ấy mới thật sự đẹp.

Người hiểu được “nhân sinh như mộng” không phải là kẻ bi quan, mà là người đã ngộ ra lẽ vô thường. Biết rằng tất cả chỉ là tạm, để mà sống nhẹ hơn, thương nhiều hơn và dừng lại khi cần. Bởi đôi khi, tỉnh mộng không phải là để rời xa cuộc đời, mà là để sống sâu sắc hơn trong từng phút giây hiện tại, như một cánh hoa nở giữa sương mai, biết mình ngắn ngủi nhưng vẫn tỏa hương cho đời.


No comments:

Post a Comment