Có những đêm, ta nghe tiếng vạc kêu giữa trời khuya mà tưởng như vọng về từ ngàn năm trước, tiếng gọi của cô tịch, của hồn người trăn trở giữa lẽ thịnh suy. Trong cái tĩnh lặng của thu muộn, ánh trăng trải dài trên mặt hồ, bóng người và bóng nguyệt hòa vào nhau, mờ ảo mà thấm đẫm nhân sinh. Bài thơ “TIẾNG VẠC ĐÊM CÔ LIÊU” được viết trong phút giây ấy, khi cảnh và tâm đồng điệu, khi tiếng vạc không chỉ là âm thanh của đêm, mà là tiếng vọng của lòng người cô quạnh, nhớ thương một thời quá khứ xa mờ.
Tiếng vạc đêm cô liêu
Trăng bạc soi lòng giữa tịch liêu,
Hồn thu lặng lẽ đượm sầu hiu.
Vạc kêu vọng nguyệt buồn nhân thế,
Gió thoảng bên hồ lạnh tịch chiêu.
Dạ mộng tang thương vương cố quận,
Tình hoài u uẩn ngập tương tiêu.
Cô phong dạ vũ sầu thiên cổ,
Nghe tiếng vạc đêm, lệ ngọc phiêu.
Đêm vẫn dài, trăng vẫn sáng, tiếng vạc vẫn còn đâu đó giữa không trung mênh mông, nhưng lòng người đã thôi xao động, chỉ còn lại chút dư hương của nỗi buồn đẹp, buồn mà tĩnh, cô liêu mà thanh khiết.
Như một bản hòa âm của trăng, gió và thời gian, “Tiếng vạc đêm cô liêu” khép lại trong sự lặng im, nhưng mở ra trong tâm tưởng, để người đọc lắng nghe tiếng lòng mình giữa khoảng vô thanh của vũ trụ.

No comments:
Post a Comment