Tháng Mười Hai luôn có cách làm người ta mềm lòng. Người lớn cũng háo hức như trẻ con, mong một món quà nhỏ, một lời hỏi thăm, một cái ôm cuối năm. Có những cuộc gặp gỡ diễn ra vội vàng, có những lời chúc gửi đi thay cho những điều chưa kịp nói. Và cũng có những khoảng lặng, khi ta nhận ra không phải ai cũng còn đủ đầy, không phải niềm vui nào cũng trọn vẹn. Nhưng chính trong sự thiếu khuyết ấy, con người học cách thương nhau hơn.
Giáng Sinh qua đi, ta buộc phải nói lời chia tay với tháng Mười Hai – chia tay một năm đã cũ. Một năm có đủ vui buồn, đủ cố gắng, đủ những điều được và mất. Có những dự định chưa kịp hoàn thành, những ước mơ vẫn còn dang dở, và cả những mệt mỏi lặng lẽ giấu sau nụ cười. Nhưng cũng có những khoảnh khắc đáng nhớ: bữa cơm sum vầy, một cái nắm tay đúng lúc, một niềm tin vẫn còn nguyên vẹn sau bao sóng gió.
Rồi giao thừa đang đến rất gần. Năm mới 2026 đứng trước ngõ, không ồn ào, không vội vã, chỉ lặng lẽ chờ ta bước sang. Nó không hứa hẹn điều gì quá lớn lao, chỉ mở ra một cánh cửa mới để ta bắt đầu lại, nhẹ nhàng hơn, tỉnh táo hơn. Có thể ta vẫn mang theo vài nỗi lo cũ, nhưng hy vọng sẽ học được cách buông bớt những điều không cần thiết.
Chia tay tháng Mười Hai cũng là lúc tự nhủ với mình: hãy bước vào năm mới bằng một tâm thế hiền hơn với đời, tử tế hơn với người và bao dung hơn với chính mình. Nếu còn thương được, còn tin được, thì năm mới đã là một món quà đủ đầy. Và như thế, lời chào năm 2026 không cần quá rộn ràng, chỉ cần chân thành, là đã đủ để bắt đầu.

No comments:
Post a Comment