Sunday, December 14, 2025

HOA MỈM CƯỜI MÙA ĐÔNG

Có những buổi chiều như thế, tôi vào phòng nghe nhạc, khẽ mở một album yêu thích, rồi lặng lẽ nhìn ra khu vườn phía sau nhà. Bất chợt, giọng ca Anh Khoa vang lên câu "Chiều nay thấy hoa cười chợt nhớ một người ... của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông. Giai điệu chậm rãi ấy chạm rất khẽ vào lòng, vừa đủ để ký ức lặng lẽ trôi về.

Ngoài kia, ở một góc vườn nhỏ, nhành hoa dại năm nào cũng nở. Nó vẫn đứng đó, giữa gió lạnh, lặng lẽ và mỉm cười rất khẽ, như chưa từng đổi thay. Tôi gọi tên nó là Hoa Mỉm Cười Mùa Đông.

Nghe xong bài hát, tôi nhìn thật kỹ từng cánh hoa, rồi quay trở lại phòng viết, ngồi xuống trước bàn phím và gõ nên những dòng này.

Bắt đầu mùa đông, chiều xuống rất chậm. Nắng không còn đủ ấm để hong khô những nỗi buồn, chỉ đủ lướt nhẹ qua hiên nhà rồi dừng lại, như sợ làm động lòng ai đó đang ngồi yên. Chiều nay, giữa cái lạnh se se rất vừa, tôi chợt thấy một nhành hoa nhỏ bên bờ rào khẽ nghiêng mình trong gió. Hoa không rực rỡ, cũng chẳng cố khoe hương, chỉ lặng lẽ nở, nụ cong cong như một nụ cười rất khẽ. Và thế là, tôi nhớ một người.

Ngoài phố, mùa Noel đã về rất rõ. Đèn giáng sinh giăng đầy những hàng cây, ánh vàng, ánh đỏ, ánh xanh đan vào nhau như những sợi chỉ ấm khâu lại một năm dài. Tiếng nhạc quen vang lên từ các cửa tiệm, nhẹ nhàng mà rộn ràng, đủ khiến người ta bất giác chậm bước. Những đôi tình nhân khoác tay nhau đi giữa gió lạnh, cười nói khẽ khàng. Những gia đình nhỏ đẩy xe nôi, trẻ con ôm hộp quà, mắt sáng lên như sao. Thế nhân ngoài kia đang sống một mùa lễ hội rất đầy, rất thật, rất đông vui.

Giữa khung cảnh ấy, nỗi nhớ trong tôi lại hiện lên rõ hơn. Có những nỗi nhớ không cần lý do. Nó đến bất ngờ như cách hoa nở giữa mùa đông, không hẹn, không báo trước. Chỉ một khoảnh khắc thôi, tim đã khẽ rung, đủ để quá khứ bước ra, đứng ngay trước mặt mình. Người đó, có lẽ cũng giống nhành hoa kia, không ồn ào, không phô trương, nhưng sự hiện diện lại rất sâu. Một người từng đi qua đời tôi nhẹ như gió, để lại hơi ấm vừa đủ, rồi lặng lẽ rời đi, không làm xáo trộn, chỉ để trống một khoảng rất lâu sau mới nhận ra là thiếu.

Noel khiến người ta dễ nhớ nhau hơn. Giữa tiếng chuông nhà thờ ngân xa, giữa mùi bánh nướng, mùi thông xanh, mùi rượu vang thoảng trong không khí, lòng người tự nhiên mềm lại. Những lời chúc bình an được trao đi khắp nơi, ai cũng mong có một vòng tay để trở về. Tôi đứng giữa phố đông, thấy mình không lạc lõng, nhưng cũng chẳng thật sự thuộc về. Nỗi nhớ người không làm tôi buồn thêm, chỉ khiến tôi lặng hơn một chút, như đứng nép lại bên lề những náo nhiệt đang trôi qua.

Mùa đông làm con người ta dễ sống chậm lại. Ký ức cũng mềm, nỗi buồn cũng mềm, ngay cả sự cô đơn cũng không còn sắc cạnh. Tôi nhớ người không phải vì muốn quay lại, cũng chẳng mong điều gì xa hơn. Chỉ là nhớ. Nhớ một ánh nhìn, một giọng nói trầm, một cách im lặng rất quen. Nhớ như người ta nhớ một mùa cũ, biết là đã qua rồi, nhưng vẫn thấy lòng dịu lại khi nghĩ tới.

Hoa Mỉm Cười Mùa Đông

Hoa cười trong gió đông sang,
Chiều Noel lạnh, nắng càng vương mang,
Em nghiêng bên dậu thênh thang,
Nhánh hoa bé nhỏ chạm hàng rào xưa.

Chuông xa ngân giữa chiều mưa,
Đèn treo phố cũ đong đưa bóng người,
Lòng anh chợt nhớ nụ cười,
Một người đã khuất sau trời mùa đông.

Noel phố vẫn mênh mông,
Người qua kẻ lại, ấm nồng nhân gian,
Riêng anh đứng giữa nhẹ nhàng,
Nhìn hoa cười mỉm như nàng bình yên.

Gió se vừa đủ dịu hiền,
Như tay ai đó chạm miền tháng năm,
Giữa mùa đông, giữa âm thầm,
Hoa cười,anh nhớ… một người đã xa.

Hoa vẫn cười, rất yên. Đèn Noel vẫn sáng, rất vui. Tôi chợt hiểu, không phải nỗi nhớ nào cũng làm người ta đau. Có những nỗi nhớ đến để nhắc ta rằng mình đã từng sống thật, từng yêu thương tử tế, từng có những ngày rất đẹp. Giữa mùa đông, giữa một mùa Giáng sinh rộn ràng của thế nhân, chỉ cần một nụ hoa cười thôi, cũng đủ làm lòng người ấm lại. Và nếu phải nhớ ai đó trong một buổi chiều như thế, thì cũng xin nhớ bằng tất cả sự nhẹ nhàng, như hoa nở, như chuông ngân, như một điều đẹp đã từng ghé thăm.

No comments:

Post a Comment