Năm nào con cũng viết thư cho ông, viết rất chăm chỉ, rất có tâm, rất ngay thẳng. Con viết trong rét mướt, trong đêm khuya, có năm còn viết giữa lúc cà phê nguội mà lòng thì còn nguội hơn. Vậy mà thú thật, suốt bao nhiêu năm qua, con vẫn chưa từng “thấu” được sự rộng lòng của ông. Quà thì ông phát đều tay cho thiên hạ, còn con thì hình như… nằm ngoài danh sách ưu tiên.
Con không xin nhà lầu, xe sang. Cũng chẳng dám mơ vàng bạc, kim cương cho nặng túi ông. Con chỉ xin đúng một món, rất gọn nhẹ, rất tiết kiệm chi phí vận chuyển: một cô gái. Và xin thưa ông cho rõ, không phải năm nay con mới xin. Con xin món quà này đều đặn, kiên trì, bền bỉ, năm nào cũng vậy. Có thể nói là món quà quen mặt nhất trong danh sách đơn của con.
Con đã xin rất rõ ràng: cô gái ấy không cần quá đẹp để thiên hạ nhìn vào phải trầm trồ, chỉ cần nhìn con mà thấy đủ. Không cần quá giỏi để hơn người, chỉ cần đủ hiền để thương. Không cần nói lời hoa mỹ, chỉ cần nói thật. Quan trọng nhất là… đừng để con phải viết thêm đơn xin… chữa lành nữa, ông ạ.
Con cũng tự kiểm điểm nghiêm túc. Con sống không quá tệ, không làm điều xấu, không trốn thuế cảm xúc, không nợ nần yêu thương. Con đi làm, về nhà, lâu lâu viết lách cho vui, thỉnh thoảng cười hơi lố nhưng lòng thì ngay. Nói chung, con thấy mình cũng thuộc dạng… phát quà được, chứ không đến nỗi bị ông “bỏ quên” hoài như vậy.
Năm nay, con vẫn xin đúng món quà cũ. Không đổi mẫu, không nâng cấp, không thêm điều kiện. Nếu được, ông chỉ cần gói nhẹ tay, giao đúng địa chỉ, không cần nơ đỏ cho cầu kỳ. Con hứa sẽ trân trọng, dùng lâu bền, không trả lại, không khiếu nại.
Cuối thư, con xin cảm ơn ông vì đã đọc hết đơn này. Con mong năm nay, khi mở cửa ra, con không phải tự an ủi mình rằng: “Chắc ông Noel bận quá.” Mong ông nhớ đến con, nhớ đến lá thư quen quen này, và rộng lòng cho con được nhận quà… ít nhất một lần cho đỡ tủi.

No comments:
Post a Comment