Ta đã nhận được thư của con. Không phải năm nay mới nhận, mà là năm nào cũng nhận. Con yên tâm, những lá thư của con không hề thất lạc, không bị gió cuốn, cũng không bị mấy chú tuần lộc làm rơi dọc đường. Ta nhớ con, nhớ rất rõ. Nhớ đến mức mỗi mùa Noel tới, chỉ cần thấy một lá thư dài, chữ ngay ngắn, giọng vừa tha thiết vừa… cà khịa nhẹ, là ta biết: “À, lại là con đây rồi.”
Con trách ta chưa rộng lòng ban quà. Thật ra, không phải ta keo kiệt, cũng không phải ta thiên vị ai. Chỉ là món quà con xin không nằm sẵn trên kệ. Nhà, xe, đồ chơi, áo ấm… ta có thể gói ngay trong một đêm. Còn “một cô gái để thương cho tử tế” thì không phải thứ ta phát đại trà. Món quà đó cần thời gian, cần đường đi, và cần cả sự sẵn sàng của người nhận.
Ta đọc kỹ từng dòng con viết. Ta biết con không xin cho vui, cũng không xin vì cô đơn nhất thời. Ta biết con đã đi qua đủ mùa đông để hiểu thế nào là lạnh, thế nào là ấm. Ta cũng biết con đã học cách sống đàng hoàng, không phô trương, không ồn ào, và vẫn kiên nhẫn chờ một điều tử tế đến với mình. Tin ta đi, những điều đó không hề vô ích.
Con hỏi vì sao năm nào cũng xin mà chưa nhận được. Ta xin nói thật: có những năm, món quà con cần còn đang… trên đường lớn lên. Có những năm khác, ta thấy con còn cần thêm một chút bình thản, thêm một chút vững vàng, để khi món quà ấy tới, con đủ tay mà giữ, đủ lòng mà thương, đủ tỉnh táo mà không làm rơi.
Năm nay, ta không hứa trước điều gì. Nhưng ta hứa một điều chắc chắn: ta chưa từng quên con. Ta vẫn đang sắp xếp, rất chậm, rất kỹ. Có thể quà không đến trong đêm Noel, có thể không gõ cửa rộn ràng. Nhưng khi đến, nó sẽ đến đúng lúc, và con sẽ nhận ra ngay, không cần giấy gói.
Cảm ơn con vì đã kiên nhẫn viết thư suốt những năm qua. Cứ sống tử tế, cứ giữ lòng ấm. Ta ở đây, và ta vẫn đang làm việc.

No comments:
Post a Comment