Wednesday, December 17, 2025

THƯ TÌNH MÙA GIÁNG SINH

Thư gửi cô gái áo tím

Em thương mến,

Giữa mùa Giáng sinh se lạnh, anh viết những dòng này khi ngoài kia chuông nhà thờ vừa ngân lên một nhịp rất khẽ. Không biết em có nghe thấy không, nhưng mỗi lần tiếng chuông vang, anh lại nghĩ đến em, cô gái áo tím với nụ cười nghiêng thành, nhẹ như một lời chúc lành.

Anh vẫn nhớ buổi chiều em bước đi giữa con đường đèn vàng, chiếc áo khoác tím ôm trọn dáng người, vừa đủ ấm, vừa đủ dịu. Em quay lại mỉm cười, không nói gì nhiều, mà lòng anh bỗng mềm ra như tuyết đầu mùa. Có những nụ cười không cần giải thích, chỉ cần nhìn thôi là đủ ấm suốt cả mùa đông. Nụ cười của em là như thế.

Giáng sinh đến, người ta thường nói về quà cáp, về điều ước, về phép màu. Còn anh, anh nghĩ về những điều rất nhỏ. Một buổi tối đi chậm cùng em dưới hàng đèn, nghe gió khẽ khàng chạm vai. Một khoảnh khắc em kéo cao cổ áo, ánh mắt cong lên vì lạnh. Một cái nhìn nghiêng thành đủ khiến anh quên mất cả thời gian. Nếu có phép màu nào thật sự tồn tại, có lẽ chính là những phút giây bình yên ấy.

Màu tím em mặc không ồn ào, không phô trương, nhưng ở bên em, mọi thứ đều trở nên sâu lắng. Tím của thủy chung, của lặng lẽ, của một người không cần nói nhiều vẫn khiến người khác muốn ở lại. Anh thích cách em bước về phía nhà thờ, dáng đi chậm rãi, như thể không vội vàng với đời, cũng không sợ bỏ lỡ điều gì. Chỉ cần đi, và mỉm cười.

Nếu Giáng sinh này anh được ước một điều, anh không xin những điều lớn lao. Anh chỉ mong mỗi mùa đông sau, khi gió lạnh trở về, em vẫn khoác chiếc áo tím quen thuộc, vẫn nở nụ cười nghiêng thành ấy, và nếu có thể, cho anh được đi bên cạnh. Không cần lời hứa, không cần ràng buộc, chỉ cần cùng nhau giữ ấm cho nhau bằng sự dịu dàng.

Chúc em một mùa Giáng sinh an lành. Nếu ngoài kia trời có lạnh, mong rằng những dòng thư này sẽ đủ ấm để em mỉm cười.

Thương em rất nhiều.


No comments:

Post a Comment