Tháng Năm, như thông lệ mỗi năm, mình lại đi khám mắt cũng giống như đi gia hạn hộ chiếu để tiếp tục nhìn đời cho rõ. Mình bước vào phòng khám với dáng vẻ của một người vẫn còn thấy đường, dù hơi mờ như sương sớm mùa thu.
Bác sĩ Brown, chàng trai cao ráo, tóc gọn gàng, giọng nói chắc nịch như vừa tốt nghiệp Harvard ngành "đập tan ảo tưởng bệnh nhân" nhìn mình, soi đèn pin vào mắt rồi bảo nhẹ:
– Ông có cataracts rồi đó. Phải mổ thôi.
Mình trợn mắt (trợn được tới đâu thì không chắc, vì mắt đang có "sương mù" mà!). Rồi mình cười hề hề:
– Cậu thiếu việc làm sao mà rủ tôi lên bàn mổ?
Ảnh không cười, mặt tỉnh queo:
– Lịch mổ tôi đã đầy rồi. Nếu ông chịu mổ thì tôi chỉ nhét ông vô cuối cùng trong ngày!
Nói thế cho vui chứ Tim Brown là bạn thân lâu năm của mình. Hai đứa hay ghé nhà nhau chơi, khi thì nhậu Buffalo Wings, khi thì ăn cánh gà chiên bơ, cụng ly cocktail nói chuyện trên trời dưới đất. Vậy mà giờ ảnh lấy dao mổ nhìn mình cười mát rượi!
Sau cái gật đầu “thôi kệ” đó, cả tháng Sáu mình tới lui như con thoi ký giấy tờ, đo mắt, thử áp lực, chọn ống kính. Một tuần trước ngày mổ, cô y tá gọi mình vô và đọc một tràng như đọc đơn thuốc thượng cổ:
– Ba loại: Ketorolac (nhỏ trước 3 ngày, mỗi ngày 4 lần), Ofloxacin và Prednisolone Acetate (để dùng sau mổ).
Thấy mình lớ ngớ, cô ghi ra giấy hẳn hoi, dặn đi dặn lại: “Đừng quên, đừng nhầm, đừng trễ nha ông!”
Đến ngày mổ mùng 2 tháng Bảy, mình đến văn phòng từ sớm, lòng bình thản như đi cắt tóc. Nhưng đời không đơn giản thế. Bước đầu tiên là vượt ải cô thư ký.
Chị ấy nhìn mình nghiêm giọng:
– Ông có làm đúng chỉ dẫn không?
– Có chứ!
– Nói lại nghe coi!
Mình trả bài rành rọt như học sinh thi vấn đáp môn Sinh: Ketorolac 3 ngày, mỗi ngày 4 lần; 2 thuốc kia để dành sau mổ.
Chị gật gù, rồi hỏi:
– Còn tài xế của ông đâu?
Mình chỉ anh bạn đi cùng:
– Đó, người đưa đón, bảo kê và uống cà phê với tôi luôn!
Chị lấy bằng lái xe, hỏi tên, rồi đưa anh bạn ký tờ giấy cam kết. Mình tranh thủ hỏi lại:
– Nếu tôi quên mang tài xế thì sao?
Chị đáp tỉnh bơ:
– Thì về nhà, chờ lịch mổ lần sau!
Rồi cô y tá gọi mình vào. Đo áp huyết xong, cô bảo đưa mũ và kính. Mình đang loay hoay thì cổ nói tiếp:
– Còn điện thoại nữa.
– Điện thoại là tài sản riêng, sao phải đưa?
– Tôi kiểm tra xem có hình ảnh không phù hợp không!
Cổ cười toe rồi chìa tay, mình đành "nộp tang vật". Trước khi rời đi, cổ ngoái lại:
– Ngồi chờ chút, bác sĩ tới liền!
Vài phút sau, bác sĩ Brown xuất hiện, nhìn mình cười cười:
– Sẵn sàng lên bàn mổ chưa?
– Cũng sẵn sàng nhưng vụ điện thoại là sao?
– Cô ấy đùa thôi. Mổ mà điện thoại ông “ting ting” thì cả phòng giật mình hết!
Nằm trên giường mổ, ngửa mặt nhìn lên trần, máy móc kêu bíp bíp như trong phim khoa học viễn tưởng. Y tá lại đến đo thêm lần nữa. Bác sĩ hỏi:
– Mắt nào cần mổ?
– Mắt trái!
Nói xong mới thấy bên kia có bác sĩ phụ tá và hai cô y tá đang chờ sẵn.
Thuốc tê vào mắt. Mình không thấy gì đau, chỉ có cảm giác như có ai đó đang lăn qua lăn lại cây cọ trên tròng mắt. Vậy mà cả phòng vẫn trò chuyện, đùa giỡn vui như đang xem phim hành động hấp dẫn, và anh chàng Dr Brown còn hát như ru ngủ nữa chứ
Đến phát cuối, tự nhiên thấy nhói như bị chích một cái, mình "á" nhẹ, ảnh cười xin lỗi:
– Sorry, vậy thôi!
Và thế là xong! Ảnh vỗ vai dặn:
– Mọi thứ tốt đẹp. 5h chiều tháo miếng che mắt ra, bắt đầu nhỏ đủ 3 loại thuốc. Ngày mai 9:30 quay lại để tôi kiểm tra thêm.
Sáng hôm sau, mình tới đúng giờ. Anh chàng Dr Brown lấy nhíp ra, đưa vào mắt mình lôi ra cái gì đó như sợi tơ, khiến mình nghĩ như chuẩn bị phẫu thuật lần 2. Mình hỏi:
– Ông tính moi con ngươi tôi ra hả?
Ảnh cười:
– Không đâu, nhớ chỗ anh thấy nhói hôm qua không? Tôi khâu một mũi nhỏ đó. Giờ gỡ chỉ ra.
– Giống húp cháo gà không?
– Còn hơn nữa!
Mình cười khà khà, cà khịa vài câu rồi đứng dậy. Trước khi mình về, ảnh nói:
– Tuần sau ông trở lại lần cuối, tháo nốt phần chỉ còn lại. Khi đó mới gọi là… hoàn tất.
Mình gật đầu. Thiệt tình, hành trình "nhìn đời sáng rõ" này đúng là ly kỳ hơn cả phim truyền hình nhiều tập. Nhưng ơn trời, mình đã thấy rõ ánh nắng, màu lá và cả mấy nếp nhăn của đám bạn thân!
Rời khỏi phòng khám, mình lái xe về nhà với một bên mắt vẫn còn hơi mờ vì thuốc. Nhưng lòng thì sáng rỡ lạ thường. Không phải chỉ vì đã mổ xong một con mắt, mà vì mình vừa trải qua một hành trình thú vị, nơi mà nỗi lo lắng ban đầu đã được thay bằng tiếng cười, những lời trêu chọc giữa bạn bè, và cả sự chuyên nghiệp nhẹ nhàng của đội ngũ y tế.
Thật ra, mổ mắt cũng giống như cuộc đời, nếu ta tin tưởng đúng người, giữ được một chút hài hước và biết tự trấn an bằng một nụ cười, thì mọi thứ dù có lăn qua lăn lại ngay giữa tròng mắt, cũng vẫn nhẹ nhàng trôi qua như một buổi picnic dưới nắng.
Tuần sau mình sẽ quay lại tháo nốt chỉ, kết thúc “cuộc phiêu lưu ánh sáng” này. Tới khi đó, chắc mình sẽ lại có thêm vài câu chuyện vui nữa để kể. Nhưng bây giờ, chỉ muốn ngồi yên một chút, nhấp ngụm trà, nhìn ra ngoài hiên. Ôi trời ơi, nắng thật là vàng, lá cây thật là xanh… và con mèo nhà hàng xóm, nhìn kỹ lại, thì ra nó cũng hơi mập thiệt!
P/S: Sau này ai mổ mắt, cần tư vấn kinh nghiệm, cứ inbox nha. Mình không phải bác sĩ, nhưng là người từng “nằm bàn mổ mà cười như đi picnic!”