“Ái Ca Hành”, một khúc tình ca trầm bổng, vang vọng giữa nhân gian như dòng sông chảy mãi không ngừng. Trong bước chân đi về của đời người, tình yêu tựa như một điệu nhạc, khi dìu dặt tha thiết, khi dồn dập cuồng say. Có lúc tình ái nhẹ như sương mai trên lá, mong manh mà lung linh; có khi lại mãnh liệt như sóng biển trào dâng, dội vào tâm hồn những nhịp đập bất tận. Bài thơ khắc họa tình yêu không chỉ ở chốn nhân gian hữu hạn, mà còn nâng lên thành bản hành ca vừa dịu êm vừa hùng tráng, để mỗi con người khi cất lên trong lòng sẽ thấy tình yêu là sức mạnh vô biên, nuôi dưỡng trái tim và làm rạng ngời nhân thế.
Ái Ca Hành
Tình ái dâng trào khúc nhạc yêu,
Phong vân hội tụ trải muôn chiều.
Thanh âm tựa sóng dồn tâm hải,
Điệu khúc như hoa nở mộng kiều.
Ý vị chan hòa trong mạch nhạc,
Ân tình thắm đượm giữa sơn khê.
Hành ca vọng khúc ngân thiên địa,
Yêu tựa trường giang chảy vạn bề.
Khúc “Ái Ca Hành” dừng lại nhưng dư âm vẫn ngân vang trong từng mạch sống. Như tiếng nhạc rót xuống hồn, tình yêu không hề khép lại ở một khoảnh khắc, mà hóa thành hành trình bất tận đi cùng nhân loại. Nó hiện diện trong cái nắm tay ấm áp, trong ánh mắt trao nhau, trong niềm tin để vượt lên giông bão. Dẫu thời gian có đổi thay, dẫu nhân thế vô thường, bản hành khúc tình yêu vẫn sáng rỡ như vầng trăng, soi chiếu những con tim khát khao. Đọc xong thơ, ta như nghe thấy âm vang của ái tình và hành ca quyện lại, nhắc nhở rằng mỗi bước chân đời người, nếu có tình yêu song hành, sẽ không bao giờ là cô quạnh.
No comments:
Post a Comment