Thấy đời hoa sớm chóng phai,
Em ơi, đừng để u hoài ghé qua.
Nét duyên, lòng đức mới là,
Ngọc trong sáng mãi, chẳng làn khói sương.
Công dung giữ vững nếp hương,
Ngôn hành tròn vẹn, tình thương sáng ngời.
Đẹp xinh, thời thịnh, thời vơi,
Tu tâm mới giữ cho đời an nhiên.
Đừng vì lời ngọt, tình duyên,
Mà quên chữ nghĩa, hão huyền đua tranh.
Mắt xanh, má thắm long lanh,
Chẳng bằng phẩm hạnh để dành phúc sau.
Thấy người hơn, chớ buồn đau,
Người ta công đức, trước sau tỏ tường.
Chồng mình, nếu biết yêu thương,
Cùng nhau chia sẻ, con đường thênh thang.
Kiếp người ngắn, sống nhẹ nhàng,
Giữ lòng đức hạnh, đảm đang làm người.
Vun tròn chữ hiếu thắm tươi,
Ấy là hạnh phúc rạng ngời đời em.
Và em, chớ vội trách kèm,
Tự soi, tự sửa… qua thềm thấy xuân.
Dẫu cho đời lắm phong trần,
Chữ Tâm còn đó, muôn phần mãi tươi!
Hãy nhìn nhân thế đổi thay,
Phù vân thoáng chốc, đôi tay cũng nhừ.
Cõi đời cần chữ nhân từ,
Sống cho trọn vẹn, không hư, không hèn.
Đừng tham đua sắc đua quyền,
Những điều phù phiếm chẳng bền lâu đâu.
Chữ tình vun đắp bền sâu,
Hiếu thời giữ vững mái đầu mẹ cha.
Xuân xanh rồi cũng sẽ qua,
Tâm hồn tỏa sáng, ngọc ngà ngàn năm.
Hương thơm của những chữ “Tâm,”
Lưu đời một thuở âm thầm… đẹp thay!
Bài thơ là một bức tranh đa chiều, tái hiện sâu sắc những trăn trở, phê phán và lời khuyên nhủ về giá trị đạo đức, lối sống của con người, đặc biệt là người phụ nữ trong xã hội hiện đại. Tác giả đã khéo léo sử dụng ngôn từ, hình ảnh và những câu chuyện đời thường để làm nổi bật sự xung đột giữa vẻ đẹp hình thức phù phiếm và giá trị tâm hồn sâu sắc.
Ngay từ những câu thơ đầu, bài thơ đặt vấn đề về sự mù quáng chạy theo vẻ đẹp ngoại hình. Các hình ảnh như “kéo mắt, nâng mũi, bơm môi” hay “độn mông, độn vú” không chỉ phản ánh thực trạng ám ảnh vẻ ngoài của một số phụ nữ hiện nay mà còn gợi lên sự tiếc nuối cho những giá trị truyền thống như công, dung, ngôn, hạnh dần mai một. Tác giả không ngần ngại phê phán những hành động sống ảo, mưu cầu vẻ đẹp bề ngoài nhưng đánh mất phẩm chất bên trong, xem thường hạnh phúc gia đình, và so sánh chồng mình với người khác một cách vô lý.
Tuy nhiên, bài thơ không dừng lại ở phê phán mà còn mang thông điệp giáo dục mạnh mẽ. Những câu thơ như “Chữ Tâm, chữ Đức… để đời” hay “Tu thân, tích đức… đền ơn mẹ thầy” nhắc nhở mỗi người phụ nữ về giá trị của sự khiêm nhường, lòng biết ơn và việc vun đắp hạnh phúc từ bên trong. Thông điệp ấy không chỉ áp dụng cho phụ nữ mà còn dành cho tất cả mọi người, như một lời nhắc nhở về cách sống ý nghĩa và nhân văn.
Bài thơ không chỉ là lời nhắn nhủ, mà còn là một bức tranh phản ánh xã hội, nơi những giá trị đạo đức truyền thống cần được bảo vệ. Qua đó, tác giả mong muốn mỗi người, đặc biệt là phụ nữ, hãy trân trọng những giá trị bền vững của tâm hồn thay vì chạy theo những phù phiếm thoáng qua. Đây là bài thơ vừa mang tính hiện thực, vừa chan chứa tình người và lòng nhân ái.