Friday, July 18, 2025

“Mai - Sau Cơn Mưa”

(Phiên bản  tiếp nối câu chuyện Áo Trắng Trên Cát.)

Từ ngày hôm ấy, ngày mà Mai nhận được tấm thiệp cưới từ một người từng hứa sẽ đón cô lên phố, mọi thứ như vỡ thành nhiều mảnh. Những vết nứt không nhìn thấy bằng mắt, nhưng lại nghe rõ trong từng nhịp thở.

Cô không khóc to, không gào thét, cũng không trách ai. Chỉ là một chiều muộn, khi biển rút nước về, Mai bước đi trên bờ cát lạnh, áo dài trắng khẽ bay trong gió như một vết mực nhòe trên trang ký ức. Một dấu lặng. Một vết thương đẹp.

Ba tháng sau, Mai rời phố biển. Không ai rõ lý do, cũng không ai tiễn. Cô chỉ để lại một bức thư tay gửi cho cô giáo cũ:

“Em cần một nơi không có sóng, để lặng lẽ học cách thở mà không nghẹn trong lòng.”

Sau mưa cỏ biếc lại vươn mình,
Một nhánh hoa chờ nắng mới tinh.
Giọt nước long lanh như mắt trẻ,
Nhìn đời chưa biết chữ nghiêng nghiêng.

Mai đến một thị trấn nhỏ miền cao nơi sáng sớm có sương phủ lối đi, chiều về nghe mùi khói bếp và tiếng gà gọi nhau. Ở đó, Mai làm giáo viên văn cho một trường cấp hai nghèo. Lớp học vách gỗ, bục giảng mòn, phấn trắng rơi từng hạt bụi mỏng như đời người.

Cô thuê một căn nhà nhỏ có hàng rào bằng dây thép, bên ngoài mọc đầy cải hoa vàng. Có hôm, mưa rơi lất phất, cô đứng ngắm trời rồi thầm nghĩ:

“Không phải cơn mưa nào cũng lạnh. Có những cơn mưa... chỉ là cách trời an ủi người.”

Mai giữ cho mình một nếp sống giản dị. Buổi sáng dậy sớm, tưới cây, uống trà. Tối về chép thơ, viết nhật ký, đôi khi lặng lẽ nhặt từng chiếc lá khô để ép vào sách. Những tấm áo dài trắng được xếp lại trong ngăn tủ, lâu lâu mới mang ra giặt - không vì ai cả, mà vì chính cô.

Cô không kể chuyện mình cho ai nghe. Nhưng trong từng tiết dạy, từng bài thơ về “Thuyền và Biển”, “Mắt Biếc” hay “Hai Sắc Hoa Ti-gôn”, ánh mắt Mai vẫn ánh lên một điều gì đó từng tan vỡ, rồi gom lại bằng chính bàn tay mềm mại của mình.

Một buổi chiều thứ sáu đầu tháng Bảy, khi tiếng trống tan trường vừa dứt, Mai đang lau bảng thì có một người đàn ông đứng ở cửa lớp, tay dắt theo một bé gái.

– Xin lỗi, đây có phải lớp của cô giáo Mai?

Cô quay lại, gật đầu nhẹ.
– Vâng. Tôi là Mai. Em bé là học sinh mới à?

– Dạ, vâng. Con tôi mới chuyển về đây sống với tôi. Nó còn nhút nhát lắm. Mong cô giúp đỡ.

Người đàn ông ấy tên là Tín là kỹ sư cầu đường vừa được điều về huyện. Gương mặt anh có gì đó từng trải, nhưng ánh mắt thì hiền. Cái cách anh nắm tay con gái nhỏ, cách anh cúi đầu cảm ơn Mai, khiến lòng cô xao động một chút nhưng rồi lại thôi.

Họ gặp nhau vài lần nữa sau đó, chủ yếu là chuyện trường lớp. Có hôm bé gái bệnh, Mai đến tận nhà thăm. Căn nhà cấp bốn đơn sơ, nhưng gọn gàng. Trên bàn có bình hoa dại, một cuốn sổ tay ghi chi chít những công việc nhỏ, những điều không giống người đàn ông từng bước ra từ giấc mơ tuổi trẻ của cô, nhưng lại khiến Mai thấy yên lòng.

Mưa xối qua hồn, sạch dấu xưa,
Bao nhiêu ký ức hóa thành thưa.
Ta thôi níu giữ ngày mây xám,
Chỉ giữ trong tim một chút mưa.

Một chiều nọ, trời mưa lâm thâm, Mai ra chợ mua rau thì tình cờ gặp Tín. Hai người cùng trú mưa dưới mái hiên. Anh nhìn Mai, chậm rãi hỏi:
– Cô có hay về quê không?

Mai khẽ lắc đầu:
– Tôi không có nhiều lý do để về. Ở đâu cũng vậy thôi, miễn lòng thấy yên.

Tín không hỏi thêm. Chỉ là lúc ra về, anh đưa cho Mai một chiếc ô cũ kỹ nhưng sạch sẽ.
– Của tôi. Nhưng nếu cô cần, xin hãy giữ. Mưa này không phải ai cũng tự che được một mình mãi.

Mùa thu đến. Cải vàng trong vườn Mai nở rộ. Đám học trò thì ríu rít chuẩn bị văn nghệ chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam. Bé gái con Tín vẽ tặng cô bức tranh: một cô giáo mặc áo dài trắng đứng cạnh hai hàng học sinh nhỏ. Dưới bức tranh là hàng chữ nguệch ngoạc:
“Cô Mai là cô giáo đẹp nhất của con. Ba nói cô có ánh mắt giống người biết giữ lời.”

Mai nhìn dòng chữ mà bối rối. Lòng không dậy sóng, nhưng có gì đó mềm ra như giọt trà thấm đáy ly.

Chiều hôm ấy, Tín đứng trước nhà cô. Trời lại mưa. Anh không nói lời tỏ tình, không nhắc chuyện cũ. Chỉ lặng lẽ đưa cô một chiếc khăn tay, rồi nói:
– Mai này, nếu em đồng ý, anh sẽ giữ lời giúp cả phần của những kẻ từng bỏ quên em giữa lưng chừng dốc.

Mai đứng im, gió thổi tóc cô bay nhẹ. Cô không rơi nước mắt, cũng không cười. Chỉ đưa tay ra nắm lấy tay anh, bàn tay thô ráp nhưng ấm.

Tối đó, trong cuốn nhật ký cũ, Mai viết một dòng duy nhất:

“Người ta bảo, sau cơn mưa trời sẽ sáng. Nhưng với em, sau cơn mưa là lúc em thấy mình đủ can đảm để yêu một lần nữa, nhưng lần này, không cần phải chờ.”

Mai không còn là cô gái áo trắng đi về trên bờ cát năm nào.
Cô đã lặng lẽ nở hoa sau vết thương, tự mình cất những bài thơ đã cũ, và chấp nhận bước vào một chương mới, nơi không ai cần hứa gì, chỉ cần cùng nhau đi đến tận cùng của sự bình yên.

No comments:

Post a Comment