Tôi là người đã viết nên câu chuyện ấy Áo Trắng Trên Cát bằng tất cả những cảm xúc nhói lên như ngọn gió tháng Bảy lướt ngang lòng người.
Mai, với tôi, không phải là một nhân vật hư cấu.
Mai là hình bóng của biết bao cô gái ngoài kia
đã từng tin, từng chờ, từng đau, và từng bước đi một mình qua những điều dang dở.
Có những chiều tháng Bảy, gió thổi rất nhẹ,
nhưng lòng người thì cuộn sóng.
Giữa phố biển lặng thinh,
có một vệt trắng nhỏ nhoi lặng lẽ đi về như đang tìm lại điều đã mất.
Câu chuyện của Mai, cô gái mang theo một lời hứa chưa trọn
không cần ai kể thay.
Nhưng hôm nay, cho phép tôi
người đã đặt bút viết tên em lên trang giấy,
xin được nói với em đôi lời,
bằng tất cả sự thương,và sự thấu hiểu của một kẻ từng lặng lẽ dõi theo bóng dáng áo dài đó…
mãi không tan trong cát, trong gió, và trong ký ức của chính mình.
NÓI CHO MAI NGHE
Mai à,
em có biết không,
có những người đi qua đời mình
chỉ để lại một cái bóng,
và một lời hứa chẳng bao giờ trở lại.
Em đã yêu đẹp như một cánh hoa nở muộn
giữa miền quê nghèo,
nơi em chỉ có tấm lòng
và một niềm tin tinh khôi
đặt vào tay người khác.
Anh ấy nói sẽ đón em lên phố,
em tin.
Anh ấy hứa mỗi sáng cùng em tưới hoa,
em chờ.
Rồi một ngày...
em chỉ còn lại tấm thiệp cưới
và một câu “xin lỗi” gửi theo người khác.
Mai à,
em không sai khi yêu hết lòng.
Sai…
là người đã để mất một điều mà cả đời sẽ không thể tìm lại được
đó là một cô gái như em.
Vì vậy,
dù hôm nay em vẫn đi dọc bờ cát,
vẫn mặc áo dài trắng,
vẫn nghe tiếng gió thì thầm tên ai đó...
hãy nhớ:
em không khờ.
Em chỉ quá đẹp, quá thật thà
giữa một thế giới quá vội vàng và nhiều giả dối.
Anh không bảo em quên.
Anh chỉ mong em
tha cho chính mình,
mở một cánh cửa khác cho ánh sáng bước vào.
Và nếu một ngày nào đó
có ai đó lại hứa với em...
hãy mỉm cười,
rồi nói:
“Tôi sẽ giữ lời giúp cả phần của anh.”
Vì Mai à,
em xứng đáng được ai đó chờ đợi ở cuối con đường,
chứ không phải
là người bị bỏ lại giữa lưng chừng một dốc mù khơi…
Và nếu một ngày nào đó,
trên bãi cát cũ, giữa một chiều tháng Bảy,
ai đó lại bắt gặp một tà áo trắng nhẹ bay trong gió,
xin đừng gọi em là “cô gái của nỗi buồn”.
Hãy gọi em là người đã từng yêu,
từng đau,
nhưng đã học cách bước qua,
nhẹ như gió,
mà sâu như một khúc nhạc không lời còn ngân lại.
Mai à,
trong câu chuyện anh viết,
em từng lặng lẽ bước vào lòng người đọc bằng nỗi đau thầm lặng.
Nhưng hôm nay,
nếu em có thể,
hãy bước ra khỏi đó
nhẹ nhàng, thanh thản,
như chính em bước đi trong đoạn kết cuối cùng,
khi em nói:
"Em tha thứ. Nhưng em không quên."
Vì tha thứ là buông tay người khác,
còn không quên…
là giữ lại một phần mình để biết
mình đã từng yêu thật lòng đến thế nào.
Cảm ơn em, Mai
vì đã yêu, đã dại khờ,
và đã cho người viết này một lý do để kể một câu chuyện
mà ai đọc rồi cũng thấy mình trong đó
dù chỉ một chút.
No comments:
Post a Comment