Có một loài hoa không ghi tên trong bất kỳ cuốn từ điển thực vật nào, nhưng lại nở trong lòng mỗi người đó là đoá vô thường. Hoa ấy không cố định một hình dáng, một màu sắc, hay một hương thơm. Nó có thể rực rỡ như ánh bình minh, cũng có thể nhạt nhòa như làn sương sớm.
Sớm mai hé nụ môi cười,
Chiều buông đã thấy tơi bời cánh hoa.
Nắng lên ngỡ sẽ đậm đà,
Mưa về chợt rụng như là chưa quen.
Hương thơm chẳng níu được bền,
Sắc tươi cũng gửi theo miền gió bay.
Biết mình chỉ nở hôm nay,
Nên càng rực rỡ, càng say sắc trời.
Người ơi, chớ mãi ngậm ngùi,
Hoa tàn mới hiểu tình vui ngắn dài.
Vô thường là lẽ xưa nay,
Nở trong giây phút – trọn đầy cho nhau.
Đoá vô thường nở khi ta biết mỉm cười trước sự đổi thay. Lúc còn trẻ, ta thường mong hoa sẽ giữ nguyên sắc đỏ, cánh sẽ không rụng, hương sẽ không phai. Nhưng rồi đời sống dạy ta rằng, chính vì hoa sớm nở tối tàn nên khoảnh khắc ngắm hoa mới quý. Vẻ đẹp của nó không nằm ở việc tồn tại mãi, mà ở việc đã từng khiến trái tim ta rung động.
Có người ngắt hoa để giữ, nhưng chỉ một thời gian ngắn, cánh khô, hương mất. Có người để hoa trên cành, lặng lẽ nhìn nó nở và tàn, nhưng trong tim vẫn lưu hương mãi. Đoá vô thường chọn cách thứ hai không cưỡng giữ, chỉ hiện diện trọn vẹn.
Khi tình yêu đến, đoá vô thường rực rỡ. Khi tình yêu đi, đoá vô thường hóa thành ký ức. Không giận, không oán, vì hoa nào cũng tàn, chỉ khác nhau ở hương còn lại. Cánh rụng xuống đất nuôi dưỡng mùa sau, hệt như kỷ niệm ngọt ngào nuôi dưỡng một tâm hồn biết yêu thương.
Và rồi, giữa những đổi thay, ta nhận ra đoá vô thường không hề mất đi, nó chỉ biến hình thành một phần của ta: sự bình thản trước được - mất, lòng biết ơn với những gì đã qua, và niềm tin vào những mùa hoa tiếp theo.
Đoá Vô Thường
Sớm nở chiều rơi cánh mỏng manh,
Hương bay theo gió thoảng trong lành.
Mây vờn đỉnh núi mờ sương sớm,
Nắng rải lưng trời nhạt bóng xanh.
Sắc thắm khó bền còn mãi nhớ,
Tình sâu khó giữ cũng đành thanh.
Hợp tan vốn tựa như cơn mộng,
Vẫn nở tươi cười giữa kiếp nhanh.
Ai cũng mang trong mình một đoá vô thường. Nếu biết nâng niu, nó sẽ không chỉ là một bông hoa của đời, mà là một người bạn đồng hành, nhắc ta rằng: sống là để nở rộ trong từng khoảnh khắc, rồi mỉm cười khi gió cuốn ta đi.
No comments:
Post a Comment