Friday, August 15, 2025

Độc Tài Ao Làng

Ở đời, lạ nhất là những kẻ thích ngồi trên ghế tre mà mơ làm hoàng đế. Ao thì bé bằng cái nia, vậy mà cứ tưởng mình cai trị cả vũ trụ. Một tiếng ộp ộp kêu lên là nghĩ như sấm động, một cái quẫy đuôi lại ngỡ sóng thần. Người ta bàn chuyện thế giới, biển lớn, trời cao; còn mấy ông “độc tài ao làng” thì chăm chăm giữ cái vũng nước đục, ai bén mảng vào thì bị soi mói, chặn họng như vua cha trị tội. Cái trò ấy nhìn kỹ chẳng khác gì đám hề diễn kịch giữa chợ, tự cười nhau mà vẫn tưởng oai phong. Bởi vậy mới có Độc Tài Ao Làng, vài câu chữ nhỏ nhẹ để nhắc khéo: làm người thì cứ bình thường thôi, đừng tự phong mình là trung tâm, kẻo thành trò cười thiên hạ.

Độc Tài Ao Làng

Ghế tre dựng tạm xưng ngai vàng,
Ếch ộp ngồi cao trị nước sang.
Miệng quát vang trời ban “thánh chỉ”,
Lưng còng rúc bụi vẽ cờ bang.
Độc quyền tiếng nói như vua chúa,
Cục bộ sân đình tự lập hang.
Chớp mắt ngoài kia trời biển rộng,
Cười thay ao cạn mấy con nòng*.

Ghi chú *nòng nọc.

Rồi cũng đến ngày nước ao cạn, bùn lầy trơ đáy, ngai tre mối mọt sụm xuống, và “hoàng đế ếch” chẳng còn ai nghe lệnh. Những tiếng ộp ộp oai phong năm nào bỗng lạc lõng, hóa ra chỉ như lũ nòng nọc ngơ ngác, quẫy đuôi tìm đường mà chẳng ai thèm để mắt. Thế mới thấy, độc tài trong ao làng chỉ là ảo tưởng: quyền lực bé tẹo, oai phong tự phong, tiếng nói vang mà chẳng ai buồn nghe. Người khôn ngoan thì chọn biển rộng để bơi, kẻ cục bộ thì quanh quẩn trong vũng nước đen. Bài thơ này không hẳn để mắng mỏ, mà để tặng một tràng cười chua cay: làm vua thì khó, làm trò hề thì dễ, và tiếc thay, nhiều kẻ lại chọn vai hề mà cứ ngỡ mình đội vương miện!

No comments:

Post a Comment