Con người từ xưa đến nay vẫn thường mơ ước một thiên đường, nơi không còn khổ đau, không còn ưu phiền. Thế nhưng, đôi khi trong vòng xoáy tất bật của cuộc sống, ta lại quên mất rằng thiên đường không hề xa xôi. Thiên đường không chỉ là lời hứa nơi mai sau, mà chính là thực tại này, khi lòng ta tìm được sự an tĩnh và ánh sáng nội tâm. Chỉ cần biết dừng lại, hít thở thật sâu, mỉm cười nhìn vào bầu trời trong xanh, lắng nghe tiếng lá reo, tiếng chim hót… ta sẽ thấy một “thiên đường dương thế” đang mở ra ngay trước mắt. Bài thơ nhỏ này được viết ra như một lời nhắc nhở: hạnh phúc vốn giản đơn, nó không nằm ở những thứ quá xa vời, mà ở ngay nơi tâm hồn mỗi người, trong từng khoảnh khắc của cuộc sống thường ngày.
Thiên Đường Dương Thế
Trời rộng mây trong nắng khắp nơi,
Non xanh nước biếc vẽ muôn đời.
Tâm an chẳng ngại dòng đời chảy,
Lòng tĩnh nào lo gió bụi vơi.
Một sớm bình minh hoa nở thắm,
Ngàn đêm nguyệt tỏ ánh trăng khơi.
Thiên đường dương thế đâu xa vợi,
Chính ở trong ta phút rạng ngời.
Khi khép lại bài thơ, ta nhận ra một điều thật giản dị mà cũng thật lớn lao: thiên đường không phải là một chốn hứa hẹn xa xăm, mà là sự bình an hiện hữu trong từng phút giây. Giữa dòng đời vội vã, nếu lòng ta biết thả lỏng, không chất chứa sân si, thì ngay cả một buổi bình minh, một ánh trăng đêm, một nụ cười thân ái cũng đủ làm ta thấy đời đẹp lạ thường. Thiên đường dương thế không phải nơi chốn bên ngoài, mà là ánh sáng trong nội tâm, giúp ta sống vui, sống thiện, sống yêu thương. Vậy nên, thay vì đi tìm một miền đất hứa ở đâu đó, hãy học cách nhận ra thiên đường đang có sẵn trong ta. Một trái tim bình an, một tâm hồn rộng mở – ấy chính là chiếc chìa khóa để mở cánh cửa thiên đường, ngay giữa cõi đời
No comments:
Post a Comment