Tháng Tám, khi những tia nắng cuối hạ đã thôi vàng gắt, nhường chỗ cho làn gió thu dịu nhẹ. Trong khoảng giao mùa ấy, ký ức về một thời áo trắng, về những buổi chiều phượng rơi và tiếng guốc nhỏ trên lối cũ lại ùa về. Có những tình yêu đã khép lại từ lâu, nhưng mỗi khi tháng Tám ghé ngang, ta vẫn thấy mình đang bước cùng ai đó dưới hàng cây, nghe tiếng lòng thì thầm… Hạ yêu ơi!
Hạ về gió nhẹ nghiêng vai,
Phượng rơi nhuộm nhớ những ngày bên nhau.
Bàn tay tháng Tám buông mau,
Nắng xưa còn ủ sắc màu thuở thương.
Lá me rơi ngập lối đường,
Guốc như khe khẽ vấn vương buổi chiều.
Ngõ hoa vàng lặng cô liêu,
Gọi tên ai giữa sớm chiều vắng xa.
Trăng treo cuối ngõ hiền hòa,
Soi từng kỷ niệm đã qua một thời.
Tóc nghiêng giữa khoảng chơi vơi,
Hạ tàn, mây tím cũng rời xa nhau.
Nắng nhòa khép nửa vầng dâu,
Gió thu chạm nhẹ mái đầu nhớ thương.
Người đi biền biệt dặm trường,
Để tôi ở lại vấn vương hạ vàng.
Lời xưa gửi gió lang thang,
Mà nay chỉ thấy mơ màng lối xưa.
Tháng này nghiêng nhánh trăng thừa,
Nghe trong hơi thở cũng vừa bóng em.
Chiều buông, tím cả trăng đêm,
Hương hoa sữa đổ bên thềm nhớ mong.
Hạ ơi, níu chút hanh hong,
Để ta được bước chung dòng thời gian.
Có những mùa hạ chỉ còn tồn tại trong ký ức, nhưng vẫn xanh biếc và rực rỡ như thuở ban đầu. Tháng Tám đi qua, thu sẽ đến, nhưng bóng dáng người xưa vẫn còn in trên mỗi hàng me, mỗi mái hiên. Dẫu thời gian cuốn tất cả vào xa vắng, thì tiếng gọi “Hạ yêu ơi” vẫn vang lên trong sâu thẳm, như một nỗi thương không tên, như một lời hẹn không bao giờ được nói ra, và như một mùa hạ chẳng thể phai màu trong tim.
No comments:
Post a Comment