Monday, September 22, 2025

THU QUÊN LỜI THỀ

Mỗi độ thu sang, trời đất như khoác lên một tấm áo trầm tư. Hương hoa thoảng gió, lá vàng khẽ rơi, lòng người lại rộn ràng những hoài niệm xa xưa. Trong làn sương bảng lảng, ta nghe thấy tiếng thì thầm của kỷ niệm từng rực rỡ, giờ chỉ còn vang vọng như một lời hẹn chưa trọn. Thu không chỉ mang vẻ đẹp dịu dàng của thiên nhiên, mà còn khơi dậy những rung động lặng thầm, những nỗi dở dang của tình yêu cũ. Đôi khi, người ta vẫn chờ đợi một điều gì đó mong manh như sợi khói, một lời thề chưa kịp vỡ, để rồi nhận ra: thu đã quên, nhưng lòng mình thì chưa bao giờ nguôi nhớ.

Thu quên lời thề

Này thu ơi, em về như lời hẹn,
Ánh trăng vàng rót xuống giấc mơ say.
Nỗi niềm xưa giăng kín cả nơi này,
Lá rơi nhẹ, cuốn vào mây giăng mắc.

Trời se sắt trải màu mây huyền hoặc,
Bước chân người khuất bóng ngõ thu xa.
Hồn ngẩn ngơ còn giữ vẹn mặn mà,
Nghe khẽ vọng cung đàn xưa dìu dặt.

Tình thu cũ rụng theo mùa hiu hắt,
Mắt còn vương dư ảnh của ngày xanh.
Hẹn nhau chi để rồi lại không thành,
Gửi nỗi nhớ vào trời thu vời vợi.

Ngõ thu nhỏ thoáng mùi hương hoa đợi,
Làn gió về khe khẽ chạm bờ vai.
Nỗi bâng khuâng day dứt đến miệt mài,
Nghe thao thức một tình xưa chưa cũ.

Chiều bảng lảng phủ màu sương lữ thứ,
Ánh hoàng hôn khẽ rót xuống hồn ai.
Một thoáng buồn gieo tím cả hình hài,
Thu đã đến… tình còn vương nỗi nhớ.

Thu khẽ bước qua, để lại phía sau những dấu chấm lửng của tình yêu dang dở. Mọi lời thề xưa tan vào gió, chỉ còn vần thơ giữ lại dư âm của mối tình chưa trọn. Dẫu thu có quên lời hẹn, trái tim vẫn còn đó, thủy chung với ký ức, như chiếc lá cuối mùa mãi không rời cành.


No comments:

Post a Comment