Ba năm sau nữa, tôi nhận được cuộc gọi từ số lạ. Giọng nói bên kia yếu ớt nhưng vẫn quen thuộc đến nao lòng:
– “Anh… em đây. Em dạo này yếu lắm. Nếu anh rảnh, về thăm em nhé…”
Tôi lặng người. Tiếng thở của nó khẽ như gió thoảng. Tôi bỏ dở chuyến công tác, lên chuyến xe đêm về thị trấn cũ. Đường làng vẫn ngát hương râm bụt, đỏ rực trong sương sớm.
Khi tôi đến, tiệm “Ký Ức Xanh” khép hờ. Bé Minh mở cửa, nước mắt rưng rưng:
– “Mẹ cháu mệt lắm, nhưng cứ đòi ra vườn chờ chú.”
Tôi bước vào. Nó ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ, tấm khăn len phủ vai. Gương mặt xanh xao nhưng ánh mắt vẫn sáng như ngày nào. Bên cạnh, lọ hoa râm bụt vừa nở, đỏ đến xót lòng.
– “Anh về rồi hả?”
Tôi nắm bàn tay gầy guộc, không nói nên lời. Nó cười:
– “Em yếu hơn trước, nhưng đừng lo. Bác sĩ nói chỉ cần tĩnh dưỡng… Em không muốn nằm viện, em muốn được ở đây, giữa những bông hoa anh từng khen là ‘rực rỡ như nụ cười em’.”
Những ngày sau đó, tôi ở lại thị trấn. Ban ngày phụ nó sắp hoa, buổi tối nấu cháo, pha trà, đọc cho nó nghe vài trang nhật ký cũ. Mỗi khi tôi đọc đến đoạn hai đứa cãi nhau chuyện giàn râm bụt, nó lại cười khúc khích, nụ cười mỏng manh mà đẹp hơn mọi sắc hoa.
Có đêm, nó yếu quá, chỉ nằm nghe tiếng mưa rơi. Tôi ngồi bên, kể cho nó nghe chuyện ngoài thành phố, những cơn gió đầu mùa, những con đường có người vẫn đi một mình mà không thấy cô đơn.
Nó khẽ nói:
– “Em nghĩ, có lẽ hạnh phúc không phải là được ở cạnh nhau mãi, mà là khi nghĩ đến nhau, tim mình vẫn thấy yên.”
Tôi quay đi, sợ nó thấy nước mắt mình.
Một tháng sau, sức khỏe nó khá hơn. Nó bắt đầu ra vườn mỗi sáng, cắt tỉa râm bụt, cắm hoa lên bàn thờ chồng và mỉm cười với đời. Cô bé Minh ríu rít bên tôi, gọi tôi là “chú Từ” rồi dạy tôi cách cắm hoa theo “kiểu của mẹ”.
Ngày nó lành bệnh, cả tiệm hoa rực rỡ. Nó bảo:
– “Em muốn mở thêm một góc nhỏ, đặt tên là ‘Ký Ức Đỏ’. Anh thấy sao?”
Tôi gật đầu. Đó là màu của râm bụt, cũng là màu của lòng kiên cường, thứ tình cảm vượt qua mọi đau thương.
Mùa xuân năm ấy, chúng tôi cùng tổ chức lễ khai trương. Người dân thị trấn đến chúc mừng. Bé Minh tung hoa, tiếng cười lan khắp vườn. Nó quay sang tôi, ánh mắt long lanh:
– “Cảm ơn anh. Nếu không có anh về chăm, chắc em không còn đủ can đảm sống lại.”
Tôi đáp nhẹ:
– “Anh chỉ làm điều ngày xưa đáng lẽ phải làm.”
Chiều xuống, hoa râm bụt nở đỏ rực bên hiên. Tôi đứng bên cạnh hai mẹ con, chợt hiểu: có những duyên xưa, không cần gọi tên tình yêu nữa, mà vẫn ấm như một mái nhà.
Nhiều năm sau, chúng tôi vẫn giữ thói quen viết thư cho nhau mỗi mùa hoa nở. Trong thư, nó kể chuyện bé Minh đã vào đại học, còn tôi thì vẫn lang thang giữa những con đường mùa thu. Mỗi lần về thăm, tôi đều thấy giàn râm bụt cao thêm một chút, hoa đỏ hơn, và nụ cười của nó vẫn như ngày nào, nhẹ như gió, dịu như nắng chiều.
Một chiều đầu hạ, tôi lại ghé thị trấn. Tiệm “Ký Ức Đỏ” nay đã có thêm biển hiệu nhỏ: “Hoa & Trà Từ Hạ”. Bé Minh lớn, tươi như nụ hoa đầu mùa. Nó đang sắp hoa ngoài hiên, còn “con bé ngày xưa” thì ngồi đọc sách dưới tán râm bụt.
Thấy tôi, nó cười:
– “Anh đến vừa kịp, hoa vừa nở đó.”
Tôi ngồi xuống bên hiên, hít sâu hương hoa quen thuộc. Trên bàn, tách trà tỏa khói mỏng, hòa trong tiếng cười giòn của hai mẹ con. Lòng tôi chợt bình yên đến lạ, như thể bao năm phiêu bạt chỉ để trở về nơi này, nơi mùa hoa râm bụt nở mãi không tàn.
Tôi nhìn nó, mắt ánh lên nụ cười mà sâu trong lòng là bao điều muốn nói.
– “Em à, lần này anh sẽ ở lại, không đi nữa.”
Nó khẽ ngẩng lên, bất ngờ rồi mỉm cười, nụ cười mà tôi từng mang theo suốt bao năm xa cách.
– “Thật sao? Anh không còn nhớ phố thị, không còn những chuyến đi bất tận nữa à?”
Tôi lắc đầu:
– “Anh đi nhiều rồi, nhưng chẳng nơi nào khiến anh thấy yên như ở đây. Ở bên em, anh mới hiểu thế nào là bình yên, là trở về.”
Nó im lặng, chỉ khẽ nắm lấy tay tôi, bàn tay nhỏ ấm áp run nhẹ.
Ngoài kia, hoa râm bụt nở đỏ bên hiên, gió thổi qua nhẹ như tiếng thở dài của ký ức vừa được xoa dịu.
Và tôi hiểu, tình yêu ngày xưa không mất đi, nó chỉ biến thành một thứ dịu dàng hơn, bền bỉ hơn: đó là sự chăm sóc, là lòng thương, là bình an.
– “Em à, lần này anh sẽ ở lại, không đi nữa.”
Nó khẽ ngẩng lên, bất ngờ rồi mỉm cười, nụ cười mà tôi từng mang theo suốt bao năm xa cách.
– “Thật sao? Anh không còn nhớ phố thị, không còn những chuyến đi bất tận nữa à?”
Tôi lắc đầu:
– “Anh đi nhiều rồi, nhưng chẳng nơi nào khiến anh thấy yên như ở đây. Ở bên em, anh mới hiểu thế nào là bình yên, là trở về.”
Nó im lặng, chỉ khẽ nắm lấy tay tôi, bàn tay nhỏ ấm áp run nhẹ.
Ngoài kia, hoa râm bụt nở đỏ bên hiên, gió thổi qua nhẹ như tiếng thở dài của ký ức vừa được xoa dịu.
Và tôi hiểu, tình yêu ngày xưa không mất đi, nó chỉ biến thành một thứ dịu dàng hơn, bền bỉ hơn: đó là sự chăm sóc, là lòng thương, là bình an.
Bầu trời hôm ấy trong vắt. Tôi ngẩng lên, thấy giàn râm bụt đỏ rực đang đung đưa trong gió. Ở dưới giàn hoa ấy, chúng tôi ba con người mỉm cười.
HẠNH PHÚC NỞ HOA
Ta về tưới nắng vườn xưa,
Nghe trong gió nhẹ lời thưa năm nào.
Bàn tay em vẫn ngọt ngào,
Như hương râm bụt thấm vào tim anh.
Mùa sang nở sắc long lanh,
Nụ cười em ấm, trời xanh cũng mềm.
Bên nhau dẫu lắm truân chuyên,
Tình còn nảy lộc, nỗi niềm hóa hoa.
Hạnh phúc chẳng ở đâu xa,
Chỉ là em tựa vai ta... dịu dàng.
Con bé ngày xưa đã không còn bệnh, còn tôi, tìm lại được mùa hoa trong tim mình.

No comments:
Post a Comment