Có những buổi sáng tháng Mười, nắng nghiêng như một vạt lụa mỏng khẽ chạm lên vai áo, gợi trong lòng người đi qua cảm giác vừa ấm vừa se sắt. Nắng mùa thu không còn rực rỡ, chỉ còn lại chút vàng hanh hao như lời nhắn gửi của thời gian. Giữa vạt nắng ấy, tôi chợt nhớ đến người, một người tình cũ, như chiếc lá cuối cùng chưa chịu rời cành, cứ chênh vênh giữa gió mà vẫn còn xanh trong ký ức.
Người đến trong đời tôi cũng như vạt nắng kia, nhẹ nhàng, không hứa hẹn, không ràng buộc, nhưng lại đủ để khiến trái tim tôi rung lên những nhịp đập dịu dàng nhất. Có những chiều ta ngồi bên nhau, nắng rơi qua kẽ lá, lấp lánh trên mái tóc, trên làn môi cười, và tôi đã tưởng đó là vĩnh viễn. Nhưng hóa ra, những điều đẹp nhất lại thường mong manh như hạt nắng lạc trên vai áo người đi.
Mùa thu năm ấy qua nhanh, như thể vội vàng cuốn đi cả lời hẹn ước chưa kịp gọi tên. Tôi vẫn nhớ dáng người dưới hàng cây me cũ, nắng vờn trên áo trắng, gió thổi nghiêng nghiêng như muốn níu lại khoảnh khắc ấy. Giờ đây, mỗi lần thu về, tôi lại thấy một vạt nắng rơi, tưởng như thấy người quay đầu mỉm cười , ánh nhìn vẫn dịu dàng, nhưng không còn thuộc về tôi nữa.
Vạt nắng thu năm nay vẫn vàng như xưa, chỉ có lòng người đã khác. Tôi không còn chờ ai ở cuối con đường, không còn níu nắng, chỉ để cho nó trôi qua tay như trôi một kỷ niệm. Nhưng trong sâu thẳm, mỗi lần bắt gặp ánh vàng phai buổi chiều, trái tim tôi vẫn khẽ gọi thầm một cái tên. Bởi có những người tình dẫu xa, vẫn mãi là vạt nắng không tắt trong mùa thu của ký ức.
Vạt nắng thu chao nghiêng qua lối nhỏ,
Hàng me buồn trút lá gió đong đưa.
Em đi rồi, ánh vàng nắng cũng thưa,
Làn tóc rối, chiều mưa ai che chở.
Mắt biếc ấy chìm trong mùa hoa nở,
Lệ rưng rưng rớt xuống cánh hương phai.
Hồn tôi lạc giữa cõi nhớ và sai,
Nghe tiếng gió ru tình xưa dang dở.
Vạt nắng thu, hoàng hôn buông tiếng thở,
Mây giăng mờ níu bước rũ tình hờ.
Bóng em khuất, ta hồn vẫn ngẩn ngơ,
Gọi thu lại giữa lòng như chới với.
Bến đò cũ, con thuyền xưa chẳng đợi,
Sông vẫn trôi, sương phủ mấy tầng thơ.
Người đã khuất sau màu nắng phai mờ,
Chỉ dư ảnh mộng mơ trong trí nhớ.
Hàng me buồn trút lá gió đong đưa.
Em đi rồi, ánh vàng nắng cũng thưa,
Làn tóc rối, chiều mưa ai che chở.
Mắt biếc ấy chìm trong mùa hoa nở,
Lệ rưng rưng rớt xuống cánh hương phai.
Hồn tôi lạc giữa cõi nhớ và sai,
Nghe tiếng gió ru tình xưa dang dở.
Vạt nắng thu, hoàng hôn buông tiếng thở,
Mây giăng mờ níu bước rũ tình hờ.
Bóng em khuất, ta hồn vẫn ngẩn ngơ,
Gọi thu lại giữa lòng như chới với.
Bến đò cũ, con thuyền xưa chẳng đợi,
Sông vẫn trôi, sương phủ mấy tầng thơ.
Người đã khuất sau màu nắng phai mờ,
Chỉ dư ảnh mộng mơ trong trí nhớ.
Nếu gặp lại trong kiếp đời gió trở,
Xin làm mây nhắc nhớ bóng người xưa.
Chiều buông nhẹ, gió lay khép cho vừa,
Giữ vạt nắng ngát hương mùa thu biệt.
Chiều nghiêng vạt nắng qua thềm,
Nghe hương thu nhẹ ru êm cõi lòng.
Người xưa khuất nẻo mênh mông,
Để ta ngồi đếm gió hồng bay xa.
Trời trong trải bóng la đà,
Mây buồn thả sợi ngân nga cuối ngày.
Giọt sương đọng ánh vàng phai,
Như đôi mắt cũ vơi đầy nhớ thương.
Hàng me rụng lá bên đường,
Gợi bao dĩ vãng vấn vương tháng ngày.
Nắm tay một thuở mê say,
Giờ tan theo khói heo may lững lờ.
Tình xưa chẳng hẹn bao giờ,
Mà sao tim vẫn ngẩn ngơ thu vàng.
Một vầng trăng khuyết bay ngang,
Vắt qua vạt nắng dịu dàng trong tôi.
Người đi để lại khoảng trời,
Mênh mang gió lạ chơi vơi giữa hồn.
Thu nay vẫn tựa thu hôn,
Chỉ ta còn giữ cô đơn vần này.
No comments:
Post a Comment