Tháng mười một luôn mang theo một nhịp thở rất khác: không quá rộn ràng như đầu thu, cũng chưa kịp buốt lạnh như đông sang. Đó là khoảng khắc giao mùa mong manh, nơi những chiếc lá cuối cùng còn xao xác trên cành, những tia nắng muộn mằn đủ dịu để khiến lòng người dễ rung động. Giữa thời khắc ấy, người ta thường gặp lại những điều tưởng đã ngủ yên trong ký ức, một mùi hương, một ánh mắt, một nụ cười tưởng chừng xa lắm mà bất chợt trở về rõ rệt đến nao lòng.
Và rồi, tháng mười một của anh bỗng có em. Nhẹ như một lần gió chạm vai, nhưng đủ sâu để đánh thức cả khoảng trời cảm xúc anh từ lâu vẫn chép vào riêng một góc. Hạnh ngộ ấy đến không báo trước, như cánh chim quyên gọi về một mùa yêu còn dang dở, như trăng tròn soi lại những dịu dàng đã từng lỡ hẹn. Từ khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau dưới những dải đèn loang lấp, anh hiểu rằng có những nhân duyên không đo bằng thời gian, mà đo bằng giây phút trái tim tự khắc tìm được tiếng nói của mình.
Vì thế, anh viết “Thơ Tình Tháng 11” như một lời gửi gắm: cho em, cho thu, và cho chính những thổn thức không bao giờ cũ.
HẠNH NGỘ
Tháng mười một em về châu hợp phố,
Thu giữa mùa vừa chín lá nhẹ bay,
Con chim quyên cất tiếng gọi tình này,
Anh xao xuyến mong đêm trăng tròn đủ.
Từ bến nhớ heo may chợt bừng ngủ,
Hồn anh rung khi bắt gặp mắt em,
Giữa nhân gian muôn lối gong ánh đèn,
Để duyên thắm hóa trời riêng tha thiết.
Em trở lại mùi hương vương cỏ biếc,
Mái tóc mềm phủ bóng xuống vai anh,
Tia nắng muộn ghé trú giữa trời xanh,
Cho ấm lại trái tim vừa se lạnh.
Anh đã đợi tự thu nào hiu quạnh,
Chút dịu dàng trời gửi đến tặng ai,
Em vừa đến nguyệt hoa nở gót hài,
Như sóng vỗ suốt ngàn đêm thao thức.
Tháng mười một gom mây trời ký ức,
Hạnh ngộ này thắp sáng cả đời nhau,
Dẫu mai sau sương khói phủ ngang đầu,
Vẫn giữ trọn một lời thương bất tận.
Tháng mười một rồi cũng sẽ trôi đi, để lại phía sau một vệt nắng nghiêng và vài cơn gió biết nhớ. Nhưng có những hạnh ngộ, dẫu diễn ra trong một ngày ngắn ngủi, vẫn đủ để theo người suốt cả đời. Bởi tình cảm chân thành không cần lời thề hứa, chỉ cần một khoảnh khắc tim rung chạm tim là đã hóa thành vĩnh cửu. Nếu một mai đường đời phủ sương khói, xin vẫn giữ lại trong nhau chút dịu nhẹ hôm nay: một ánh nhìn, một nụ cười, và lời thương không bao giờ phai.

No comments:
Post a Comment