Monday, January 20, 2025

Vũ Khúc Mùa Đông

Mùa đông, cái lạnh buốt giá len lỏi qua từng góc phố, từng nhánh cây khô khốc, nhưng lại chẳng thể nào xóa nhòa được hình ảnh em – người mang trong mình vũ khúc dịu dàng của mùa đông.

Em đến, như một điệu nhạc trầm ấm giữa gió đông lạnh lẽo, vừa đủ để trái tim khẽ run lên vì xúc động, vừa đủ để đôi mắt thèm khát sự ấm áp nơi em. Em không phải ánh mặt trời rực rỡ, mà như ánh sáng nhỏ nhoi của chiếc đèn dầu giữa đêm đông, nhẹ nhàng mà bền bỉ, soi sáng những tâm hồn lạc lối.

Vũ khúc của em không ồn ào, chẳng phô trương. Nó là tiếng bước chân khe khẽ trên nền lá khô, là hơi thở nhẹ nhàng trong sương mù buổi sớm, là cái siết tay chặt hơn khi gió lạnh ùa qua. Em nhảy múa giữa mùa đông, không chỉ bằng đôi chân, mà bằng cả tấm lòng đầy ấm áp.

Em về trong gió lạnh lùng,
Áo bay theo nỗi nhớ nhung mơ màng.
Mùa đông vẽ sắc dịu dàng,
Gót chân khe khẽ như đang vũ hành.

Lá vàng rơi nhẹ bên thành,
Em là nét vẽ long lanh đất trời.
Gió đông len lỏi chơi vơi,
Lời em như ngọn lửa ngời trong tim.

Màn sương phủ lối im lìm,
Bước em thắp sáng con tim đông dài.
Em là nhịp khúc miệt mài,
Chung tay vũ điệu trải dài trong ta.

Có lẽ chính mùa đông đã khiến em trở nên đặc biệt hơn. Lạnh giá làm con người co ro, nhưng ở em, mùa đông chỉ làm sáng lên sự dịu dàng và kiên cường. Những vết nứt của trời đông dường như tan biến khi em xuất hiện, thay vào đó là sự mềm mại, như gió đông đùa giỡn bên hiên nhà.

Em, vũ khúc mùa đông – không phải để khuấy động, mà để xoa dịu. Em không ấm như mùa hè, không rực rỡ như mùa xuân, nhưng lại chạm đến sâu thẳm tâm hồn, khiến ai đã từng một lần nhìn thấy em múa cũng không thể quên được. Và khi mùa đông qua đi, ký ức về em vẫn còn mãi, như một điệu nhảy khẽ khàng, vấn vương lòng người.

No comments:

Post a Comment