Kiếp người ngắn ngủi, tựa như một quãng nghỉ trong bản nhạc dài của vũ trụ. Ta sinh ra trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, lớn lên với bao hy vọng, rồi trưởng thành giữa những bon chen, vấp ngã, hạnh phúc và khổ đau. Có những lúc ta thấy mình mạnh mẽ, tự tin làm chủ cuộc sống, nhưng cũng có những khi yếu lòng, cảm thấy nhỏ bé giữa bao đổi thay vô thường.
Đời người, tựa như một ván cờ, có lúc thịnh, lúc suy. Có người sinh ra đã đứng trên đỉnh cao, có người lại phải bươn chải, lăn lộn giữa dòng đời đầy sóng gió. Nhưng suy cho cùng, hạnh phúc không nằm ở những gì ta có, mà ở cách ta cảm nhận và trân quý từng phút giây. Giàu sang hay nghèo khó, danh vọng hay bình dị, tất cả rồi cũng trở về cát bụi. Điều quan trọng nhất là ta đã sống thế nào, đã yêu thương ra sao, đã bao dung được bao nhiêu trong cuộc đời hữu hạn này.
Nhìn lại, ta thấy đời người chẳng khác gì một giấc mộng. Khi vui, ta cười, khi buồn, ta khóc. Nhưng cuối cùng, mọi thứ rồi cũng chỉ là kỷ niệm. Những oán giận, những tổn thương, những điều ta từng nghĩ là quan trọng, sau này nhìn lại có khi chỉ là hư không. Có chăng, chỉ còn lại những điều tốt đẹp ta đã trao đi, những yêu thương ta đã gìn giữ, và những ký ức ấm áp trong lòng những người ở lại.
Vậy nên, giữa cuộc đời đầy biến động này, hãy sống thật bình thản. Hãy học cách buông bỏ những gì không còn ý nghĩa, trân trọng những ai còn bên cạnh, và mở lòng đón nhận những điều tốt đẹp. Bởi lẽ, kiếp nhân sinh vốn ngắn ngủi, đừng để đến khi nhắm mắt xuôi tay mới tiếc nuối những ngày tháng đã qua.
Hãy sống một đời đáng sống – không hối tiếc, không vướng bận, không buồn phiền.
No comments:
Post a Comment