Monday, September 22, 2025

HỒN THU THAO THỨC

Mỗi độ thu về, bầu trời như khoác chiếc áo mỏng manh của sương khói, lá vàng buông rơi trong nỗi ngậm ngùi, còn hương hoa sữa thì rót vào gió một dư vị dìu dặt, vừa ngọt ngào vừa khắc khoải. Giữa khung cảnh ấy, lòng người lại bồi hồi nhớ về những lời hẹn xưa, những câu thề chưa kịp trọn. Thu có thể quên, nhưng trái tim vẫn thao thức, vẫn giữ nguyên một tình si không đổi.

Hồn thu thao thức

Thu sang buồn rụng lá,
Ngõ vắng phủ sương mờ,
Dòng nhớ chảy hồn thơ,
Trăng xưa còn soi ngả.

Hoa sữa bay thong thả,
Lời hẹn đã phai mau,
Tình xưa tựa khói sầu,
Người quên lời nhắn nhủ.

Lá rụng vàng thềm cũ,
Tiếng đàn vọng trăng xa,
Một thời hẹn thiết tha,
Giờ chỉ còn nỗi đắng.

Mây tím buồn trôi lặng,
Trăng gầy rót ánh thưa,
Người đi chẳng hẹn mùa,
Lời thề rơi theo nắng.

Ngõ nhỏ chiều vắng lặng,
Tim lạnh với trăng ngà,
Hồn đau mãi xót xa,
Ai nhớ đâu ngày đó.

Thu đến buồn lá cỏ,
Thề xưa cuốn trong mây,
Còn ta ngóng phương này,
Giữ tình si da diết,

Mùa thu rồi sẽ trôi đi, cuốn theo bao nhiêu lá rụng và những lời hẹn bỏ ngỏ. Nhưng tình yêu, một khi đã khắc vào tâm khảm, thì chẳng dễ phai mờ theo gió. Giữa khoảng trời heo hút, giữa bóng trăng gầy lạnh lẽo, vẫn còn đó một hồn thu thao thức, như chứng nhân của một mối tình chưa từng cũ, chưa từng lãng quên.

No comments:

Post a Comment