Khi yêu, ta trao nhau lời hẹn, đôi khi ngây thơ dưới trăng, đôi khi cuồng nhiệt trong phút giây say đắm. Có người chỉ xem đó là câu nói vu vơ, để rồi tan biến theo năm tháng. Nhưng có những trái tim giữ lời ấy như khắc vào xương tủy, để mỗi lần nhớ lại, lòng còn nhói đau như vết thương chưa từng lành. Lời nguyền ấy trở thành chiếc bóng lặng lẽ theo sau, khiến ta vừa muốn níu giữ, vừa muốn trốn chạy.
Trong văn chương, những lời thề thường được phó thác cho trăng sao chứng giám, như muốn tìm sự bất tử trong cái hữu hạn của kiếp người. Tình yêu nhờ đó mà hóa thành vĩnh cửu, nhưng cũng chính vì thế, khi lỡ dở, nó lại biến thành bi kịch. Một bi kịch đẹp, đến mức khiến người ta tin rằng có những nỗi đau sinh ra chỉ để làm minh chứng cho sức mạnh của tình yêu.
Thực ra, lời nguyền tình yêu không phải để giam cầm ta trong khổ đau. Nó chỉ nhắc rằng: đã có một thời ta dám sống hết mình cho con tim. Một thời dám tin, dám trao, dám hiến trọn bản thân cho một người. Và cho dù nay bước chân đã rẽ lối, thì ký ức ấy vẫn lặng lẽ ngân vang, như dư âm của một khúc tình ca không đoạn kết.
Bởi thế, đừng sợ những lời nguyền trong tình yêu. Chúng không phải để trói buộc, mà để ta biết rằng trên hành trình dài rộng, đã từng có một tình yêu đủ sâu để khắc vào đời ta vĩnh viễn.
No comments:
Post a Comment