Thursday, September 11, 2025

NGOẠI TÌNH

Ngày ấy tình say chỉ có đôi,
Mưa rơi phố vắng gió bên trời.
Cầm tay quán nhỏ hồn nghiêng mộng,
Mực tím thư xưa ngát cả đời.

Ngày ấy, họ yêu nhau cuồng nhiệt như thể cả thế giới này chỉ còn lại hai người. Họ cùng nhau đi qua những năm tháng tuổi trẻ đầy mơ mộng: những cái nắm tay run rẩy trong quán cà phê nhỏ, những buổi tối ngồi bên nhau dưới mưa rả rích Sài Gòn, và những bức thư viết tay còn vương mùi mực tím.

Minh thường nói:

- “Em là mặt trời của anh. Nếu một ngày nào đó em biến mất, chắc anh sẽ chết mất.”

Lan cười khúc khích, áp má vào vai anh:
- “Em cũng vậy. Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau. Dù có gì xảy ra.”

Lời hứa ấy từng khiến họ tin rằng tình yêu sẽ vĩnh viễn. Nhưng đời, như dòng nước, cứ chảy mãi, và lòng người cũng đổi thay.

Năm năm sau.

Bếp nhỏ đèn khuya hắt bóng sầu,
Điện vang tin nhắn dội tim đau.
Một trang bí mật phơi trần hết,
Để lại trong lòng lệ thấm sâu.

Lan đứng trong căn bếp nhỏ, ánh đèn neon hắt lên gương mặt xanh xao. Trên bàn phòng khách, chiếc điện thoại của Minh bất ngờ sáng lên liên tục. Âm báo tin nhắn dồn dập vang vọng trong không gian tĩnh lặng, khiến cô khựng lại.

Hôm ấy, Minh đi gặp đối tác công việc ở quán cà phê gần nhà. Anh mang theo laptop và tài liệu, nhưng trong lúc vội vã lại bỏ quên điện thoại trên bàn. Một phần, anh vừa mới cãi nhau với Lan, đầu óc rối bời nên sơ suất. Một phần khác, tận sâu trong lòng, anh cũng chẳng còn đủ sức giấu giếm. Có lẽ chính sự giằng co ấy đã khiến anh buông lơi, để mặc chiếc điện thoại, nơi chứa toàn bộ bí mật nằm lại trong tầm mắt của vợ.

Lan chần chừ, nhưng rồi nhấc lên. Màn hình hiện rõ những dòng tin nhắn:

“Em nhớ anh,”
“Bao giờ anh nói rõ với vợ?”
“Em không chịu nổi nữa…”

Tay Lan run run, điện thoại rơi xuống nền gạch kêu “choang” một tiếng. Cô không khóc, chỉ thấy trong lòng lạnh buốt. ..

Khi Minh về nhà, cô nhìn thẳng vào mắt anh.
- “Anh có điều gì muốn nói với em không?”

Minh lúng túng, tháo vội đôi giày.
- “Em… em nói gì vậy?”

- “Tin nhắn… Em đọc hết rồi.”

Không khí nặng trĩu như thể cả căn nhà sụp xuống. Minh thở dài, ngồi phịch xuống ghế, úp mặt vào hai bàn tay.
- “Anh… xin lỗi. Anh đã sai.”

Lan quay mặt đi, đôi mắt ráo hoảnh. Cô từng nghĩ mình sẽ gào thét, sẽ đập phá, nhưng rốt cuộc chỉ còn sự im lặng. Bởi cơn đau quá lớn thì nước mắt cũng chẳng còn.

Những ngày sau đó, cuộc sống của họ như một bóng đêm dày đặc. Lan thu mình, chẳng nói năng. Minh cố gắng bấu víu, nhưng mọi lời giải thích đều trở nên sáo rỗng.

Một lần, Minh quỳ xuống trước mặt vợ, nắm lấy bàn tay gầy guộc của cô:
- “Lan à, anh thật sự sai rồi. Anh không muốn mất em. Anh chỉ nhất thời yếu lòng. Anh vẫn yêu em.”

Lan lắc đầu:
- “Anh biết không, đau nhất không phải là việc anh phản bội. Mà là em nhận ra tình yêu của chúng ta đã không còn như ngày xưa. Anh có thể yêu một người khác, tức là anh đã buông tay em từ lâu rồi.”

Minh òa khóc như một đứa trẻ. Đó là lần đầu tiên Lan thấy anh khóc nhiều đến vậy.

Thời gian cứ thế trôi đi. Cô từng muốn ly hôn, từng muốn rời bỏ tất cả. Nhưng khi nhìn thấy con trai nhỏ say ngủ trong lòng mình, cô không nỡ.

Một hôm, Lan và Minh ngồi đối diện nhau trong phòng khách nhỏ. Chiếc bàn gỗ cũ, nơi từng chất đầy những bữa cơm gia đình, giờ lại trở thành khoảng lặng giữa hai người. Bên ngoài, mưa rơi lất phất trên mái ngói, gõ nhịp đều đều, như khơi dậy bao ký ức xưa cũ.

Lan chậm rãi nói:
- “Anh Minh, em từng nghĩ chúng ta sẽ chẳng bao giờ còn ngồi lại với nhau thế này. Em đã rất giận, rất đau, nhưng rồi em nhận ra: nắm chặt cơn giận ấy, người khổ nhất vẫn là em. Em không muốn trái tim mình hóa đá. Em… sẽ tha thứ.”

Minh run rẩy cầm lấy tay cô, mắt đỏ hoe:
- “Lan, cảm ơn em. Anh không xứng đáng, nhưng anh hứa, từ nay về sau, sẽ không có ai khác ngoài em.”

Lan khẽ mỉm cười, nụ cười mệt mỏi nhưng nhẹ nhõm:
- “Tha thứ không có nghĩa là em quên. Nhưng em muốn buông. Buông để sống cho em, cho con, và cho cả anh. Còn giữ được nhau đến đâu… thì hãy để thời gian trả lời.”

Mấy tháng sau.

Nắng sớm tràn qua cửa ngập nhà,
Vết thương khép lại gió thơm hoa.
Cà phê nghi ngút hương đời mới,
Tĩnh lặng lòng lan tỏa bóng tà.

Một buổi sáng, Lan mở cửa, ánh nắng ùa vào trong nhà, rực rỡ đến lạ. Cô bỗng thấy lòng nhẹ nhõm. Vết thương lòng vẫn còn đó, nhưng không còn rỉ máu. Minh bên cạnh, vẫn cặm cụi pha cho cô ly cà phê, vẫn hỏi han từng điều nhỏ nhặt.

Khác xưa, điện thoại của Minh lúc nào cũng đặt ngay trên bàn, mở công khai. Những tin nhắn công việc, những cuộc gọi bạn bè, Lan đều có thể nghe thấy. Không phải vì cô muốn kiểm soát, mà vì Minh đã chẳng còn gì để giấu giếm. Anh học được cách sống minh bạch, và trong ánh mắt anh là sự trân trọng thực sự.

Lan khẽ mỉm cười, nụ cười mệt mỏi nhưng bình thản:
- “Cảm ơn anh vì đã vẫn ở đây. Và cảm ơn em… vì đã học được cách tha thứ.”

Minh lặng lẽ nắm lấy tay vợ, bàn tay ấy vẫn ấm, như ánh bình minh ngoài kia.

Ngoài trời, bóng đêm đã tan, nắng rọi chan hòa. Trong tim họ, cơn giông dữ dội năm nào đã lùi xa, để lại một bầu trời mới không rực rỡ như thuở đầu, nhưng đủ để họ bước tiếp, bình yên.

No comments:

Post a Comment