Ký ức gợi về, một ngày vui đã qua thật lâu rồi, nhưng chẳng thể nào phai nhòa. Có lẽ cũng đã hơn 20 năm, khi ấy tôi còn là một chàng trai đầy sức sống, kiểu công tử hơi hiền hiền nhưng cũng ham vui. Ngày Internet vừa chập chững vào đời sống, tôi đã biết đến một diễn đàn mang tên Đặc Trưng. Thích quá, tôi đăng ký tài khoản và tình cờ gặp một nhóm đàn anh đàn chị chuyên viết thơ văn đủ loại. May mắn thay, tôi cũng được anh chị thương mến, chấp nhận cho hội nhập. Từ những dòng chia sẻ đời thường, chúng tôi ngày càng thân thiết, dần dần gắn kết thành một nhóm đúng nghĩa.
Một hôm, anh Long mời cả nhóm về nhà họp mặt. Nghe “nhà” thì ai cũng nghĩ chỉ là căn nhà bình thường, ai dè anh cười bảo: “Thật ra chỉ là cái chòi thôi!”. Thế mà hôm đến nơi, tôi trố mắt ngỡ ngàng: chòi đâu chẳng thấy, chỉ toàn biệt thự sang trọng, đất rộng mênh mông, cỏ xanh mượt mà như sân golf. Từ đó, chúng tôi dí dỏm gọi nhà anh là “chòi voi”, còn anh Long thì được phong luôn danh hiệu “bác Voi”. Hơn 20 anh chị em từ nhiều tiểu bang khắp nước Mỹ tụ về, trong đó có cả anh chị Phương – Hải. Lần đầu tiên gặp nhau, nghe tên thật sau những nick ảo, vừa vui vừa lạ, hệt như đang chơi trò “lật mặt nạ” vậy.
Ngày đó tôi mang nick Bác Từ. Sau buổi họp mặt, bao cảm xúc dâng trào, tôi liền viết một bài thơ mang tên “Chòi Voi” và đăng lên diễn đàn. Không ngờ, chỉ ngay hôm sau chị Phương đã nhanh tay phổ nhạc thành một ca khúc vui nhộn, nghe vừa lạ vừa quen. Từ khoảnh khắc ấy, kỷ niệm về buổi gặp mặt ở “Chòi Voi” như in đậm trong tim, trở thành một dấu ấn khó phai trong đời. Ôi, thật là vui ơi là vui!
Hôm nay tự dưng tôi lại nhớ đến bài hát năm nào, liền nhờ chị Phương tìm lại. Ai ngờ chị cũng bồi hồi, bảo rằng lâu lắm rồi chưa nghe, nay nghe nhắc mà tim rộn ràng như vừa mở lại cuốn album cũ. Thế là chị hăm hở lần mối, khơi dậy cả một trời kỷ niệm. Và giờ xin trân trọng mời cả nhà cùng thưởng thức giọng ca thời trẻ của chị – khi nhan sắc rạng ngời, sức sống căng tràn, hát thôi cũng làm bao trái tim… lịm ngất!
Một thuở tình thân nhớ lắm thôi,
Anh em bè bạn khắp muôn nơi.
Nụ cười rạng rỡ tình chan chứa,
Chén rượu nâng cao nghĩa thắm tươi.
Ngày hội thoáng qua còn lắng đọng,
Tháng năm xa cách vẫn đầy vơi.
Chòi Voi dẫu gọi là câu chuyện,
Sáng mãi trong lòng dẫu tháng trôi.
No comments:
Post a Comment